Trần Hảo gấp rút đứng lên nói : " Nói bậy, mẫu thân con thực sự không có làm vậy"
Tiểu Mai nghe thấy Trần Hảo nói vậy, nghĩ nàng ta muốn đổ mọi tội lỗi cho mình. Mắt thấy mình sắp trở thành con dê thế mạng vội nói : " lão phu nhân nô tì chỉ là một người hầu quét dọn nào có thù oán gì mà ám hại nhị thiếu gia. Nếu không phải đại thiếu phu nhân gọi vào sai nô tì đem chè sang, thì việc bê thức ăn này đâu đến phiên nô tì được làm"
Trần Hảo chưa kịp phản biện, Tiểu Mai đã nói : " lão phu nhân khi đem chè sang đại thiếu phu nhân còn đặc biệt dặn dò nô tì phải đứng lại đó hỏi thiếu gia có thấy ngon không "
Tiểu Mai vừa nói vừa khóc, hoảng sợ vô cùng giờ nghĩ lại có khi lúc đó đại thiếu phu nhân đã tính toán cho mình đứng đó để nhân chứng vật chứng rõ ràng. Mình sẽ phải chịu tội thay nàng rồi, Tiểu Mai vì để tránh bản thân gặp họa liên tục nói do Trần Hảo sai nàng mang chè qua.
Trần Hảo bối rồi, lần này thực sự ả bị oan có miệng mà không thể nói. Trần Hảo quỳ xuống nói : " Mẫu thân con thực sự không có hại nhị đệ"
Diệp lão phu nhân tức thở phì phò được Lưu Tuệ đỡ ngồi xuống ghê. Lưu Tuệ nói : " mẫu thân người đừng giận ngồi xuống trước đã "
Diệp lão phu nhân uống hai tách trà lại được Vương bà tử xoa bóp cho một lát mới thấy đỡ, nói : " Chuyện này khó mà giải quyết được, đi gọi lão gia và Húc Nhi về đây đi"
Vương bà tử nhận lệnh lập tức ra ngoài, Lưu Tuệ hỏi han Diệp lão phu nhân nói : " Mẫu thân an tâm, con đã căn dặn không cho phép được tùy tiện vào đây rồi "
Diệp lão phu nhân thở ra nắm tay Lưu Tuệ nói : " May là có con "
Lưu Tuệ mỉm cười không nói gì, khi nhìn qua Trần Hảo ánh mắt tràn đầy tức giận. Người phụ nữ này, mình đã cho nàng ta cơ hội không biết bao nhiêu lần vậy mà nàng ta vẫn không biết điểm dừng. Không thể dung thứ cho nàng ta được nữa.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian Diệp Huân và Diệp Húc đã có mặt trong nhà. Diệp Huân đi lại chỗ thê tử nàng hỏi han nàng, Diệp Húc lúc vào nhà nhìn qua Lưu Tuệ đang đứng cạnh mẫu thân mình lại nhìn Trần Hảo đang quỳ trên đất, nắm chặt tay đi vào.
Trần Hảo thấy Diệp Húc về vốn muốn lại chỗ y biện minh cho mình nhưng chỉ nhận được một ánh mắt lạnh giá. Ngồi bệt xuống đất, vốn biết là Diệp Húc chẳng có tình cảm gì với mình nhưng không ngờ lại bạc bẽo đến thế. Thậm chí không muốn nghe mình giải thích....
Trần Hảo là một người khá là khôn ngoan nhưng chút bản lĩnh của nàng cũng không phải là che mắt được tất cả mọi người. Sự việc làm ra còn có nhiều sơ hở,