Lưu Tuệ đang chán nản ngồi trong sân thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau : " Nơi quỷ quái gì thế này, thực là bẩn thỉu"
Theo bản năng nhìn về phía giọng nói thì thấy Trần Hảo đứng ngoài cửa làm vẻ mặt ghét bỏ. Khi thấy Lưu Tuệ nhìn sang ả không kìm được nụ cười, nhìn một thân quần áo bần hàn của Lưu Tuệ cảm thấy phi thường hả dạ. Trần Hảo nói : " Cũng may là ta đã thoát ly được nhà họ Diệp mới không phải chịu cảnh cực khổ này cùng các ngươi"
Trần Hảo nói câu này cũng có điểm là nói thật, nhà họ Trần tuy không giàu có bằng nhà họ Diệp. Nhưng cũng là một hộ có tiền, nếu không năm xưa không môn đăng hộ đối sao ả có thể gả cho Diệp Húc được. Tuy là từ sau khi hòa ly người nhà ả không cho ả sắc mặt tốt đẹp nhưng nhờ có Trần Quân chống đỡ ả vẫn có thể ăn mặc chi tiêu đầy đủ. Chỉ là điều kiện so với trước đây khi còn ở nhà họ Diệp thì kém xa.
Đã buồn bực nhiều chuyện rồi, lại còn bị kẻ đáng ghét tới gây chuyện. Lưu Tuệ không buồn để ý tới người phụ nữ đứng trước cửa, thu dọn đồ đạc định vào trong nhà. Trần Hảo thấy Lưu Tuệ muốn vào nhà bèn nói : " Hừ, đến lúc này còn giả bộ thanh cao. Nhà họ Diệp từ lúc rước đồ sao chổi như ngươi vào cửa thì luôn gặp xui xẻo. Ra nỗng nỗi như ngày hôm nay còn không phải là do xú khí của ngươi ảnh hưởng sao? "
Lưu Tuệ day trán, uổng cho một người mà trước đây mình còn cảm thấy có chút thông minh. Lời Trần Hảo nói không những không khiến Lưu Tuệ buồn phiền mà còn làm cho y cảm thấy người phụ nữ này điên rồi.
Lưu Tuệ nói : " Chuyện trong nhà không đến lượt ngươi quan tâm, nơi này không chào đón ngươi, không tiễn"
Nói xong liền đi vào trong nhà, không thèm để ý tới Trần Hảo thêm lần nào nữa. Trần Hảo khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài mới nói được vài câu đã bị chặn bên ngoài sao có thể can tâm. Bởi vậy cả ngày ả cứ lảng vảng quanh nhà họ Diệp đợi gặp thời cơ thích hợp để nói cho bọn họ biết Lưu Tuệ chính là đồ sao chổi.
Bản thân đã bị đày ra nông nỗi này Trần Hảo không còn muốn suy tính sâu xa, giả bộ làm gì nữa. Bây giờ ả chỉ muốn nhìn thấy Lưu Tuệ thảm thương vậy mới có thể xoa dịu ả. Nửa canh giờ trôi qua Trần Hảo vẫn không thấy ai trong nhà cả.
Ả đi loanh quanh một hồi, sau khi nhìn thấy Phùng thị đang ngồi nghịch đất ở sân sau nhà ánh mắt lóe lên đi qua. Khi Lưu Tuệ chuẩn bị cháo xong, muốn gọi mẫu thân mình ra ăn