Lưu Triệt đặt tách trà xuống bàn, một lần nữa nhìn hai người đã ngồi trước mặt mình nửa canh giờ, cuối cùng cũng không nhịn được nói : " Hai nha hôm nay đến đây để ngồi im như vậy sao? "
Diệp Húc và Lưu Tuệ nhìn nhau, nhìn sang phía Lưu Triệt rồi lại đảo mắt qua thiếu niên đáng yêu ngồi cạnh y sau đó lại im lặng. Hỉ Nhạc thấy hai người nhìn mình nên ngượng ngùng nói : " Ca hay là Hỉ Nhạc tạm tránh mặt đi một chút...."
Lưu Triệt bóp trán nói : " Đây là Hỉ Nhạc mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng đệ ấy cũng như đệ đệ ruột của ta vậy. Không phải chỉ là tam vương phi thôi sao? Ở đây còn có cả tứ vương phi luôn mà"
Diệp Húc nghe vậy ho khụ khụ, y tất nhiên là biết đây là tam vương phi lúc ở kinh thành đã có cơ hội gặp qua. Chỉ là không ngờ vị này lại có quan hệ thân thiết với Lưu Triệt vậy tính ra toàn là người nhà cả.
Lưu Tuệ ngượng ngùng nói : " Thực ra cũng không phải vì có tam vương phi nên không thể nói. Chuyện này...đệ không biết phải mở lời như thế nào thôi, nói ra cứ thấy ngượng "
Lưu Triệt gian trá nói : " Sao? Không phải là hỏi mấy cái bí phương thầm kín mấy chuyện không thể nói ấy... "
Nói xong liền cười đáng khinh, nhưng khi thấy hai người kia cúi đầu càng thấp đến cái cổ cũng đỏ thì ngạc nhiên nói : " Hỏi chuyện này thật hả?"
Sau khi hai người kia gật đầu xác nhận thì Lưu Triệt bật cười, không ngờ một tên đến chết vẫn còn tờ rinh như mình sau khi xuyên lại thành bậc thầy lão làng có học trò đến bái sư. Lưu Triệt giả vờ ho nói : " Có gì đâu mà ngượng, nhìn xem trong phòng chỉ có bốn chúng ta. Thân phận của chúng ta cũng xem như là giống nhau đều là nam tức phụ. Hơn nữa cũng không phải nữ nhân ngượng gì mà ngượng"
Lưu Triệt nói chuyện sáng khoái hơn nữa nói cũng rất có lý, nhìn lại những người có mặt trong phòng cả Diệp Húc và Lưu Tuệ đều thả lỏng không ít. Thực ra nguyên nhân hai người đến đây ngày hôm nay, là do lúc Diệp Húc về thăm nhà Lưu Tuệ thấy y đi đứng không được tự nhiên mới lén kéo y vào phòng chia cho y một nửa hộp thuốc cao Lưu Triệt tặng.
Diệp Húc dùng thì thấy rất tốt, tốt hơn loại được thái y cho nhiều, hơn nữa Lưu Tuệ là chỗ thân quen hết rồi hỏi xin y cũng tiện hơn đi hỏi người khác. Sau đó Diệp Húc còn tình cờ phát hiện quyển bí quyết mà Lưu Tuệ bỏ tấm tư cất giấu sau kệ sách, vì biết được là Lưu Triệt dạy y nên hôm nay hai người mới đến đây.
Bốn người thì thầm to nhỏ một hồi, không khí trong phòng dần dần bớt ngượng ngùng. Diệp Húc gõ bàn nói : "Tại sao cũng là nam nhân mà ta không được ở bên trên chứ? "
Lưu Triệt khó hiểu nói : " Tại sao lại muốn ở bên trên, nằm dưới không phải