Một bên khác, Hàn Quang vừa nhận được tin từ Trần Nhậm, đã tức tốc chạy đến Trần thị mà chẳng sợ người khác theo dõi.
Vừa hay giờ trưa, Nguyệt My Nhi theo sau xe của anh ta, vậy mà chẳng có chút nghi ngờ gì! Hàn Quang xuống xe, hiên ngang đi vào Trần thị mà chẳng nhìn ngó xung quanh.
Cô nhìn một lúc rồi lái xe rời đi.
Về Cố gia, vừa hay nhận được thư gửi đến.
Cầm lên xem, người gửi đến lại là Duật Hành.
Mở ra xem, tin tức bên trong khiến cô vô cùng hài lòng.
Nhưng chẳng biết đây là thật hay giả, cuối thư còn ghi số điện thoại của hắn.
Cất vào trong túi, cô đi nhanh vào trong tìm anh chồng.
Buổi trưa, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng nhiều, tranh thủ một chút sẽ rút ngắn thời gian hơn.
_ Vợ ơi, sao em về trễ vậy? Anh đợi anh lâu lắm rồi!
_ Em có chút việc, chúng ta vào trong ăn trưa đi! Khanh Nhi ăn sáng no không, hay là lại ăn qua loa?
_ Không nha, anh nghe lời vợ lắm! Ăn rất nhiều luôn.
Nguyệt My Nhi kéo tay anh ngồi cạnh mình, cầm đũa lên định ăn nhưng lại nhớ đến những câu được ghi trong thư của Duật Hành.
Sự chần chừ của cô đã gây sự chú ý đến một cô người làm.
Cô ta đi đến, nhẹ nhàng nhìn cô hỏi, vừa gấp ráp vừa tự trấn an bản thân:
_ Thiếu phu nhân, cô không khỏe sao? Hay là món ăn hôm nay không bắt mắt?
_ Không có.
Chỉ là có chút chuyện ở Tập đoàn, không nghĩ ra cách giải quyết.
Một lát chị gọi quản gia đến gặp tôi nha!
_ Được, tôi sẽ nói lại với quản gia.
Thấy người đã đi, Nguyệt My Nhi quay sang nhìn Cố Thiên Khanh, đưa tay đặt lên vai, nhẹ nhàng nói:
_ Khanh Nhi, chúng ta lên phòng đi! Đợi em gặp quản gia xong, sẽ đưa anh ra ngoài ăn, sau đó sẽ đến chỗ em làm.
Có chịu không?
_ Thật sao? Được, anh đi cùng My Nhi.
................
Trên sân thượng rộng lớn, gió lớn thổi vào gương mặt trắng nõn của Nguyệt My Nhi.
Tóc bay phất phới, nhưng vẫn không làm giảm đi khí thế của cô.
Quản gia từ dưới nhà đi lên, nhìn cô kính trọng nói:
_ Thiếu phu nhân, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?
_ Bác ngồi đi, đừng căng thẳng, cháu có chút chuyện muốn căn dặn thôi mà!
Bác quản gia nghe lời, ngồi xuống ghế, thấy vậy cô nói tiếp:
_ Cháu muốn bữa ăn hằng ngày của cả gia đình, đều do bác quản lý.
Đầu bếp làm xong, bác phải kiểm tra lại toàn bộ.
Còn nữa, cháu muốn tất cả mọi ngõ ngách trong Cố gia đều phải có camera.
_ Thiếu phu nhân, cô đang nghĩ tôi...
_ Tất nhiên là không.
Bác là người lâu năm, muốn phản bội cũng đã làm từ lâu.
Cháu muốn bác cùng cháu hợp tác, chỉ cần lắp camera không để cho người khác biết, xem như bác xong việc.
Mọi chuyện còn lại cứ để cháu làm.
Bác quản gia không nghĩ ngợi mà gật đầu ngay.
Ông là người làm lâu năm, tính ra cũng gần bốn mươi năm.
Tình nghĩa với Cố gia vô cùng tốt, xem đây là nhà và là gia đình của mình.
Nguyệt My Nhi vừa vào sống không lâu, lại tin tưởng ông như vậy! Ông vô cùng quý trọng cô, cho dù có là người trong nhà như Cố Nhược, bà ta cũng chẳng xem ông ra gì!
................
Mấy ngày sau đó, Tập đoàn TK xảy ra chuyện lớn, hầu hết mọi nghi vấn đều hướng về Nguyệt My Nhi.
Nhưng với sự bình tĩnh và khí thế bức người của cô, cũng phải làm mọi người sợ hãi đôi chút!
Mọi chuyện đều do một người nào đó khơi dậy lên, khiến mọi người hướng mũi tên về phía cô.
Một phần vì cô là người mới, lại được Cố Quân ưu ái cho hẳn chức giám đốc kinh doanh.
Trong phòng họp rộng lớn, tất cả các cổ đông đều đồng loạt đưa ra ý kiến muốn sa thải Nguyệt My Nhi.
Cố Quân dưới sự bức ép của mọi người, càng không thể lên tiếng bao biện cho cháu dâu.
Khi ông muốn lên tiếng nói gì đó, Nguyệt My Nhi đã hiên ngang đứng lên, nhìn quanh một lượt từng người cổ đông đang có mặt tại đây! Cô nhẹ nhàng đưa cho thư kí của mình một xấp giấy, và phát cho từng người.
Nguyệt My Nhi sau đó mới phân tích một lượt lí do vì sao có tờ giấy trên tay họ.
Rồi mới từ từ phân tích những chuyện mà họ vu khống cô làm!
_ Xin thứ lỗi vì sự đường đột này! Những