Trong bữa tiệc, đèn bị cúp, không gian xung quanh bị bao phủ bởi một màu đen u tối.
Các vị khách hốt hoảng chạy đi khắp nơi, người xô ngã qua ngã lại, dẫm đạp lên người khác, càng khiến mọi người hốt hoảng hơn.
Bụp.
Đèn được mở lên, Nguyệt My Nhi vậy mà lại cầm súng chĩa thẳng vào đầu Nguyệt Trấn, khiến tất cả đều hốt hoảng.
Triệu Mẫn và Nguyệt Hân hốt hoảng chạy đến, chẳng biết chuyện gì nhưng vẫn ra sức chửi rủa cô một cách thậm tệ.
_ Nè, ai đời lại có đứa con gái nào lại cầm súng chĩa và đầu ba mình chứ? Cái đồ mất dạy, cho mày ăn học đàng hoàng rồi lại đối xử với ba mày như vậy sao?
_ Phải đó, có phải chị nghĩ mình có Cố gia chống lưng nên mới không xem ai ra gì sao? Chị còn xứng làm đại tiểu thư của Nguyệt gia nữa không?
_ Phải, mọi người mau nhìn đi, con gái lớn của Nguyệt gia lại cư xử vô phép tắc như vậy đấy! Mọi người mau chụp lại, để cả nước thấy cô ta là loại người thế nào!
Cố Thiên Khanh đưa tay bảo thuộc hạ giữ nguyên hiện trạng, không cần phải ra tay.
Những người xung quanh cũng chỉ tin vào mắt mình, tiếng lớn tiếng nhỏ nói này nói kia! Cố Thiên Khanh liếc nhẹ ánh mắt sắc bén của mình, khiến xung quanh trở nên im lặng.
Lúc này Nguyệt Trấn mới lên tiếng, giọng nói giả vờ như không biết chuyện gì của ông ta, càng khiến Nguyệt My Nhi phải khinh thường.
_ My Nhi, con đang làm gì vậy? Súng không có mắt, con mau bỏ xuống đi! Nếu con có mệnh hệ gì, làm sao ba ăn nói với mẹ con chứ?
_ Mệnh hệ? Ăn nói? Vậy tại sao ông lại bày mưu lập kế để giết tôi chứ? Từng đường đi nước bước đều nằm trong kế hoạch của ông.
Nguyệt My Nhi rằng từng chữ nói ra, cố gắng không để cảm xúc chi phối.
Nguyệt Trấn vẫn không muốn thừa nhận, nheo mày nhìn cô nói, lời nói chẳng khác nào đang lừa dối bản thân mình.
_ My Nhi, con đang nói cái gì vậy? Ba nghe mà chẳng hiểu gì cả! Con mau bỏ súng xuống đi!
_ Không hiểu? Vậy có cần tôi nói rõ ra cho ông hiểu không? Từ cái ngày ông gả tôi đi, kế hoạch vô tình được vạch ra một cách chặt chẽ hơn.
Ông lợi dụng Triệu Mẫn và Nguyệt Hân, khiến họ đẩy tôi đi! Đây chẳng phải là càng khiến cho kế hoạch của ông tiến thêm một bước sao?
Nguyệt Trấn trố mắt nhìn cô, ông ta chẳng để lộ biểu cảm nào quá mức.
Nhưng ông ta càng bình tĩnh, thì cô càng phải khiến ông ta phải hối hận.
_ Ông lợi dụng tôi gả đến Cố gia, tạo mối quan hệ tốt với họ, sau đó lại từ từ tạo ra kế hoạch để lấy toàn bộ tài sản của Cố gia.
Ông nghĩ chồng tôi ngốc, cộng với việc tôi chỉ xem một mình ông là người thân, nên sẽ dễ dàng hành động hơn.
Nguyệt My Nhi càng nói càng khiến cho những người xung quanh phải cuốn theo câu chuyện này! Cảnh tượng trước mắt họ, có lẽ còn hay hơn cả trên phim ảnh.
Nguyệt My Nhi cầm súng mỏi cả tay, nhưng câu chuyện chỉ mới được một nửa, cô quay sang nhìn Cố Thiên Khanh, nói:
_ Khanh, em mỏi tay.
Cố Thiên Khanh nghe xong muốn bật cười, nhưng thời điểm này sao có thể chứ?
Hai tay được tự do, cô tiếp tục nói, ánh mắt không một độ ấm nhìn Nguyệt Trấn như người xa lạ.
_ Ông đứng phía sau thâu tóm Trần gia, khiến Trần Đức hám lợi trước mắt phải phục tùng ông.
Thuê sát thủ ám sát tôi hết lần này đến lần khác! Các người muốn tôi chết, bởi vì tôi là cục đá lớn nhất cản đường các người!
_ Nguyệt My Nhi, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không nên nói bậy.
Ba dạy con thế nào? Làm người nên thành thật một chút chứ!
_ Ông dạy tôi? Ông chưa từng.
Ông