Chiều tối, Nguyệt My Nhi mệt mỏi với đống tài liệu ở Nguyệt thị, lại còn chuẩn bị ngày họp cổ đông ở TK.
Cố Quân vậy mà muốn giao lại Tập đoàn TK cho Cố Thiên Khanh, còn làm bữa tiệc hoành tráng để thông báo với tất cả những cổ đông của tập đoàn.
Cô vừa ăn tối xong đã lao nhanh lên phòng, chui thẳng vào chăn chuẩn bị giấc ngủ ngon.
Ai mà ngờ, người nào đó bị bỏ đói mấy ngày nay, lại muốn ăn thịt chứ!
Anh leo lên giường, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng dụ dỗ:
_ Bảo bối, anh đói.
_ Anh vừa ăn với em, sao có thể đói được! Anh đi làm việc hoặc là ngủ đi, em mệt rồi!
Cố Thiên Khanh không biết cô là đang giả vờ hay là không biết thật, nhưng cơ hội tốt như vậy, anh nào muốn buông tha cho con thỏ nhỏ này!
Tay anh lần xuống dưới, lướt nhẹ trên đùi cô, sờ s oạng bên trong váy.
Tay còn lại giữ chặt hai tay cô, không cho cô chống cự lại.
Cô phản kháng vô hiệu, đành lên tiếng thỏa thuận:
_ Khanh, mai đi, mai em cho anh.
Bây giờ em thật sự rất mệt, không thể chiều anh được.
_ Anh nhịn đói lâu rồi, em không thể để người chồng đáng thương như anh phải kiềm chế.
_ Nhưng em đáng thương hơn.
Cố Thiên Khanh giả vờ đáng thương trước mặt cô, vẻ mặt ngốc nghếch ngày xưa thành công làm cô siêu lòng.
_ Aiya, một lần thôi đấy!
_ Được, chỉ một lần.
...
Đã qua hai tiếng, đồng hồ điểm ngay số mười, cả người cô mệt lã nằm dưới thân anh mà cầu xin.
Nước mắt không ngừng rơi ra, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng trần của anh, thút thít nói:
_ Khanh,...!hức, anh...!nói một lần mà...!Em không...!hầu anh được nữa! Mau...!buông em ra.
Cố Thiên Khanh nào để tâm đến những lời nói bên tai, cứ ra sức vận động thân mình, khiến người bên dưới không thể phát ra lời nào ngoài tiếng r ên rỉ.
Anh hôn nhẹ lên mắt cô, những giọt nước mắt rơi xuống cũng được anh trao nhẹ nụ hôn.
Sau đó lại triền miên trong nụ hôn trên môi cô.
...........
Sáng hôm sau, Nguyệt My Nhi vẫn đang ngon giấc thì lại bị tiếng la thất thanh bên dưới nhà làm kinh động.
Người làm phải chạy lên gọi cô, nếu không lại sợ bị Nguyệt Hân quậy tanh banh căn biệt thự mất.
Cô từ từ lê lết thân xác mệt mỏi của mình, nhìn sang bên cạnh, anh vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng xuống giường.
Chân vừa chạm đất đã bị anh kéo lại, giữ chặt cô trong lòng, nói nhỏ:
_ Bảo bối, anh sai rồi, làm em đau rồi! Ngoan, ngủ thêm chút nữa!
_ Nguyệt Hân tìm em, không xuống nhất định sẽ không chịu đi!
_ Mặc kệ cô ta, quản gia xử lý được!
Nguyệt My Nhi lắc đầu, ánh mắt xinh đẹp của cô nhìn lên trần nhà, khẳng định nói:
_ Em hiểu tính cô ta, không đạt được thứ mình muốn, nhất định sẽ không bỏ qua.
_ Nhưng em cử động mạnh, con anh sẽ chạy không đều.
Nguyệt My Nhi khó hiểu ngước nhìn anh, hai mày nhíu lại, thắc mắc hỏi anh:
_ Con anh? Là ai chứ? Cái gì mà chạy không đều? Anh đang nói gì vậy?
Cố Thiên Khanh mỉm cười, anh không trả lời, chỉ đưa tay sờ vào bụng cô, chỉ chỉ.
Lúc này cô mới hiểu lời anh nói, hai má nóng lên, ngượng ngùng đẩy anh ra chạy thẳng vào phòng tắm.
Anh nhìn theo mà mỉm cười, ánh mắt cưng sủng đó khiến người khác phải u mê.
Nhưng nó chỉ dành riêng cho người anh yêu.
...
Bên dưới lầu, Nguyệt Hân vẫn không ngừng lớn tiếng gọi Nguyệt My Nhi, chẳng nể nang ai đang có mặt ở Cố gia.
Quản gia và phó quản gia cũng ra sức nói lời khuyên ngăn nhưng chẳng có hiệu quả.
Nguyệt Hân đưa tay xô ngã phó quản gia, không kiêng nể gì mà nói:
_ Bà biết tôi là ai không mà ngăn cản tôi? Tôi là em gái của nữ chủ nhân nhà này.
Khôn hồn thì gọi chị ta ra đây, nếu không tôi quậy banh căn biệt thự này!
_ Nguyệt