Hắn nhìn cô ấy hồi lâu rồi lên tiếng hỏi:
_ Tôi nhàu vào anh ta làm gì? Tôi đâu có ăn thịt người.
_ Tôi...!tôi sợ...!sợ anh thích anh ta thì sao?
Đùng, nghe qua như sét đánh ngang tai.
Cố Thiên Bắc đen mặt, ánh mắt lạnh lùng không thể tả nhìn Tô Tiểu Mạc.
Bây giờ hắn chỉ muốn đưa tay bóp ch ết cô gái trước mắt này! Dám nói hắn thích đàn ông.
Hắn chỉ chỉ tay vào mặt cô ấy, lên tiếng hỏi:
_ Vậy cô có muốn thử hay không, liền có thể biết tôi là bông hay trái?
_ Tôi không cần, tôi còn có việc, đi trước đây!
Tô Tiểu Mạc sợ hãi chạy đi, rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng của cô ấy đâu! Cố Thiên Bắc nhìn theo mà mỉm cười, giọng nói vang lên giữa không gian hiêu quạnh.
_ Tô Tiểu Mạc? Càng lúc càng thú vị.
........
Cố Thiên Bắc vừa rời đi, Hắc Ảnh đã lên tiếng, nhìn hai người đàn ông của Duật Dạ, nói:
_ Chị dâu và Sở Trạch, cũng không đơn giản là quan hệ đồng nghiệp FBI.
Nói cách khác, họ cũng giống như quan hệ với Tô Tiểu Mạc.
Ngoài ra, Tô gia bị mất đứa con gái duy nhất từ khi lên bảy tuổi.
Bây giờ lại xuất hiện một cô gái mang họ Tô, là con gái của Tô gia, hai người có thấy lạ không?
_ Không ngờ lại có nhiều chuyện như vậy! Sao lúc nãy không nói cho nhị thiếu luôn?
_ Phải đấy, cơ hội lập công đấy! Hay là để anh lấy công này cho.
Long Thành vừa nghe đến lập công đã đứng ra nhận nhiệm vụ, chỉ việc nói một chuyện như vậy đã được lập công, ai mà chẳng thích.
Hắc Ảnh nhếch mép cười khinh bỉ, vẻ mặt khinh thường sự ngu ngốc của anh ta:
_ Long Thành, anh nghĩ em giữ riêng chuyện này chỉ để nói cho hai người sao? Em đã để bên trong tài liệu của nhị thiếu, còn soạn sẵn mail gửi cho lão đại luôn rồi!
_ Haizzzz, cứ tưởng em quên chứ!
........
Tô Tiểu Mạc chạy nhanh về Tô gia, vừa vào cửa đã gặp anh trai của mình.
Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn anh ta mỉm cười một cái rồi đi lên lầu.
Vừa lướt qua mặt Tô Hào, anh ta liền gọi với theo, ánh mắt đăm chiêu nhìn Tô Tiểu Mạc, hỏi:
_ Tiểu Mạc, em bị sao vậy? Vừa thấy anh đã thay đổi sắc mặt, không khỏe sao?
_ Em không có.
Hôm nay anh không đến công ty sao? Em nhớ anh có hẹn với chị dâu mà!
_ Anh đi ngay đây! Em giữ gìn sức khỏe, về cả tháng nay mà không chịu ra ngoài chơi gì cả! Đừng suốt ngày ở trong nhà, thẻ anh để trên phòng, cầm lấy mà dùng.
_ Vâng, cảm ơn anh hai.
Tô Tiểu Mạc vẫy vẫy tay chào Tô Hào, sau đó chạy nhanh lên phòng, đóng sầm cửa lại, thở phào một hơi, nói nhỏ:
_ Má ơi, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm.
Hết gặp cái tên Cố Thiên Bắc gì đó, lại gặp người anh trai nuôi này, sợ chết đi được!
Đi đến ngồi xuống ghế, rót ly nước uống cạn, cầm điện thoại lên bấm gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã nghe máy, giọng nói ngọt ngào vang từ điện thoại ra:
_ Tiểu Mạc, có chuyện gì sao?
_ Nguyệt Hạ, lúc nãy mình thấy Cố Thiên Bắc đi ra từ Duật Dạ, trên tay còn cầm theo tài liệu gì đó! Chắc chắn là đang điều tra đánh tính của mình.
Nguyệt My Nhi suy nghĩ đăm chiêu, lên tiếng căn dặn Tô Tiểu Mạc:
_ Cậu hạn chế ra ngoài đi, đừng có bất kỳ liên lạc nào với Cố Thiên Bắc.
Có lẽ cậu ta đã nghi ngờ chúng ta rồi! Nói đúng hơn là Cố Thiên Khanh.
_ Vậy phải làm sao? Chuyện chưa thành, lỡ như bị phát hiện thì sao?
_ Cậu yên tâm, chỉ còn bước cuối là mọi chuyện thành công, chỉ cần không cho họ có cơ hội tìm ra manh mối là được! Cậu nghỉ ngơi đi!
_ Được! Tạm biệt.
........
Cố Thiên Bắc đi thẳng đến Tập đoàn TK tìm Cố Thiên Khanh.
Vừa vào cổng đã gặp ngay