Tô Tiểu Mạc nhận được tin từ Nguyệt My Nhi, liền đem theo hành lí ra sân bay.
Diện trên người bộ đồ thể thao thoải mái, đeo khẩu trang và cặp kính râm, ít gây sự chú ý.
Cùng lúc đó, Hắc Ảnh và Long Thành cũng đang có mặt ở sân bay, phía sau còn có Cố Thiên Bắc cùng đồng hành.
Long Thành quan sát xung quanh, đám thuộc hạ đều tách ra với họ, đi khác chuyến máy bay.
Anh ta quan sát rất lâu, ánh mắt bắt gặp thứ gì đó hay ho.
Tháo nhẹ chiếc kính râm, ánh mắt thích thú, đôi môi gợi cảm cong lên một đường hoàn mỹ.
Sau đó kéo Cố Thiên Bắc lại, đưa tay chỉ chỉ về hướng đó, thắc mắc hỏi:
_ Nhị thiếu, đấy chẳng phải là Tô tiểu thư sao? Có cần qua chào hỏi không?
_ Cậu nói cô gái đó sao? Nhìn cũng rất giống, nhưng chắc chỉ là người giống người thôi! Chuẩn bị lên máy bay đi!
Long Thành nhíu mày khó hiểu, ánh nhìn của anh ta vẫn không rời mắt khỏi Tô Tiểu Mạc.
Trong lòng tự khẳng định, đây chính là Tô Tiểu Mạc.
.....
Máy bay vừa đáp xuống sân bay Indonesia, đám thuộc hạ chờ nhóm Cố Thiên Bắc đã bị đục kích.
Ám Dạ đến đông như kiến, bao vây toàn bộ sân bay.
Cố Thiên Bắc, Long Thành và Hắc Ảnh cùng đám thuộc hạ cố gắng giữ an toàn cho tất cả con tin.
Tô Tiểu Mạc thì chẳng lo lắng gì, vẻ mặt bình tĩnh ra đứng trước mặt tên cầm đầu, lên tiếng thương lượng:
_ Tôi có điều kiện này, nếu như nói ra mà các người thấy không đồng ý, có thể bác bỏ.
Nhưng, không được làm hại bất kì người nào ở đây! Nếu không, kết quả của các người chỉ có thể là...
_ Đừng nhiều lời, mau nói đi!
Tô Tiểu Mạc lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho hắn ta.
Đọc sơ qua liền đen mặt, ánh mắt vừa sợ sệt vừa nghi ngờ, lên tiếng nói:
_ Cô đùa à? Chỉ một miếng danh thiếp, cô nghĩ tôi tin là thật sao?
_ Tùy anh.
Các người còn đúng mười phút, nếu không đi, các người nhất định sẽ phải hối hận.
Tô Tiểu Mạc lên tiếng nhắc nhở, khí thế lấn ác tên cầm đầu, khiến hắn phải suy nghĩ lại.
Vẻ mặt vừa sợ hãi vừa nghi hoặc kia, càng khiến Tô Tiểu Mạc nắm chắc phần thắng.
Lời nói tiếp theo khiến hắn ta thay đổi ý định:
_ Anh cứ ở đây chờ, tôi nói đùa đấy!
_ Con ranh, mày dám lừa tao? Mày có tin tao gi ết chết hết tụi bây không?
_ Được, nếu như các người muốn giết thì giết đi! Nhưng chịu sự truy sát của Hồ Ly, các người nghĩ mình thoát sao? Hồ Ly chưa từng ra giới giang hồ, nhưng lần đầu, nhất định sẽ không làm các người thất vọng.
Tô Tiểu Mạc ra mặt cảnh cáo, lời nói sát thương cực cao, sát khí tỏa ra khiến hắn ta lùi về sau mấy bước.
Nhìn vào đồng hồ, thời gian còn lại chưa đến ba phút.
Nếu như người phụ nữ trước mắt hắn nói sự thật, há chẳng phải tất cả thuộc hạ của Ám Dạ đều phải bỏ mạng một nửa sao?
Nhưng bây giờ quay về tay trắng, tội lại càng nặng hơn.
Hắn suy nghĩ một lúc, cũng quyết định gọi điện hỏi lão đại của bọn họ.
Chẳng biết bên kia nói thế nào, khi hắn quay lại lại tỏ vẻ mặt đắc thắng, cao ngạo nhìn Tô Tiểu Mạc, phán:
_ Em gái, thời gian chỉ còn ba mươi giây, em thật sự đã gạt anh?
_ Chưa đến giờ, chưa biết ai gạt ai! Nhưng tôi đã nhắc nhở rồi, Hồ Ly đây là lần đầu xuất trận, chiến tích này sẽ là lịch sử.
_ Đại ca, đại ca.
Chúng ta bị bao vây, phía đối diện đông hơn chúng ta rất nhiều! Bọn họ muốn chúng ta rút lui, nếu không, Ám Dạ sẽ một đi không trở lại.
Tên cầm đầu lúc này nhìn Tô Tiểu Mạc, ánh mắt sợ hãi đến cùng cực, muốn lên tiếng thương lượng với cô ấy, vẻ mặt nhượng bộ khiến tên thuộc hạ bên cạnh cũng phải ngạc nhiên!
_ Đại tỷ, chúng tôi chỉ muốn bắt sống đám người của Duật Dạ.
Bọn họ vừa đáp máy bay xuống đây! Nhưng vì thuộc hạ của họ nhiều, nên mới đi với số lượng này! Chỉ cần cô cho chúng tôi đưa họ đi, thì...
_ Thì?
_ Thì chúng tôi sẽ rời đi ngay.
_ Nếu không thì sao?
Hắn ta cười trừ, nếu không thì xem