Khi cô vừa tròn mười tám tuổi, hắn từng đứng trước mặt cô, tuyên bố:
_ Nguyệt My Nhi, ba cô đã từng gi ết chết ba tôi, mẹ cô đã từng phá hoại hạnh phúc của ba mẹ tôi.
Đợi tôi có được thế lực trong tay, khi đó nhất định sẽ gi ết chết cô để trả thù.
Hắn nói đúng, đời trước nợ thì đời sau trả!
Ba cô làm ăn phi pháp, giết người cũng là chuyện bình thường.
Nhưng khi đó cô chỉ mười tám tuổi, ngoài hack máy tính sơ xài ra thì cô chẳng biết gì!
Mẹ cô chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai, vì ba hắn yêu mẹ cô, nên đã ly hôn với mẹ hắn chỉ để đến bên mẹ cô.
Vậy mà hắn lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
Tại sao lại như vậy chứ? Tất cả mọi chuyện cô đã cố gắng chôn vùi, lại vì ánh mắt đầy sự hận thù của hắn, lại một lần nữa tất cả đều hiện về.
Sau cái ngày hắn tìm gặp cô, đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy hắn cầm dao gi ết chết cô.
Nỗi ám ảnh mà cô che giấu, lại xuất hiện khiến cô không kịp trở tay.
Nỗi sợ này, cô đáng phải nhận.
Bởi vì ba cô vì cô nên mới lâm vào cảnh làm ăn phi pháp.
Vì mẹ cô vừa xinh đẹp lại dịu dàng, ba cô cũng chỉ xem bà là người mình yêu duy nhất! Người đàn ông khác thích cũng là chuyện bình thường.
...!
Cố Thiên Khanh thấy phản ứng lạ thường của cô khi nhìn thấy ai đó bên ngoài.
Anh gõ nhẹ vào cửa, dịu dàng hỏi vọng vào trong:
_ Bảo bối, em không sao chứ? Có phải không khỏe không?
Tiếng nước chảy quá lớn làm cô không nghe được tiếng bên ngoài.
Cô nằm gọn trong bồn tắm, ánh mắt nhìn ra qua kính, phản chiếu lại là bức tường trắng xóa.
Trong đầu cô trống rỗng, kế hoạch tiêu diệt Ám Dạ cũng do một tay cô bày ra.
Vậy mà bây giờ gặp lại hắn, lại chẳng biết nên bắt đầu thế nào!
Ánh mắt dần khép lại, trước mắt chỉ là một màu tối đen như mực, xung quanh im lặng chỉ còn tiếng nước chảy.
Cô hoàn toàn mất ý thức, chìm sâu vào cơn mê.
Cố Thiên Khanh bên ngoài vẫn cố gắng gọi cô, nhưng đáp lại anh là khoảng không bên trong.
Anh sốt ruột đập mạnh vào cửa, muốn nghe tiếng nói của người bên trong vọng ra, nhưng hoàn toàn im lặng.
_ Bảo bối, em nghe anh gọi không? My Nhi, em mau trả lời anh.
Em mà im lặng, anh phá cửa đấy? Nguyệt My Nhi?
Bụp.
Anh đạp mạnh vào cửa, khiến nó lệch sang một bên.
Anh nhìn người phụ nữ nằm trong bồn tắm, đi nhanh đến ngồi quỵ xuống, sốt ruột gọi cô:
_ Bảo bối, em sao rồi? Bảo bối?
......
Bên ngoài phòng cấp cứu, Cố Thiên Khanh đứng ngồi không yên vì lo lắng cho Nguyệt My Nhi.
Anh cứ đi qua đi lại, khiến Cố Thiên Bắc chống mặt, phải lên tiếng:
_ Anh họ, anh cứ đi qua đi lại như vậy, cũng đâu thể giải quyết được chuyện gì! Mau ngồi xuống đi!
_ Cậu thì biết cái gì? Khi nào cậu có vợ, nhất định sẽ hiểu được cảm giác hiện giờ của tôi.
Cố Thiên Khanh cứng họng, đúng là hắn không có vợ, nên vẫn không hiểu lo lắng cho người phụ nữ của mình là như thế nào!
Ánh mắt của hắn vô tình chạm vào ánh mắt của Tô Tiểu Mạc, cả hai ngượng ngùng vội quay đi nơi khác!
Hắc Ảnh và Long Thành bắt gặp được liền che miệng cười.
Long Thành nói nhỏ, không hề che giấu cảm xúc của mình!
_ Hắc Ảnh, chúng ta lại sắp có thêm chị dâu rồi!
_ Anh nói nhỏ thôi, chắc gì Tô tiểu thư đã chịu nhị thiếu.
_ Cũng đúng.
....
Phòng cấp cứu rất nhanh đã được mở ra, bác sĩ đi ra với vẻ mặt vô cảm.
Hai tay đặt vào túi áo, mệt mỏi nhìn mọi người nói:
_ Bệnh nhân bị cảm nặng, sốt khá cao, trong thời gian ngắn sẽ rất yếu, mọi người chú ý chăm sóc bệnh nhân chu đáo một chút! Tôi xin phép.
Cố Thiên Khanh nghe xong liền nhìn Tô Tiểu Mạc, cất giọng lạnh lùng khiến cô ấy cũng phải khiếp sợ.
_ Chúng ta nói chuyện đi!
Sau đó bảo Hắc Ảnh chăm sóc Nguyệt My Nhi