Pằng.
Tiếng súng vang dội khiến tất cả mọi người đều dừng lại.
Tất cả đều nhìn theo hướng phát ra tiếng súng, vẻ mặt của Nguyệt My Nhi bất ngờ sửng sốt, mặt trắng bệch chạy đến cạnh Cố Thiên Khanh.
Cô ôm chầm lấy anh, tay run rẩy bịt chặt miệng vết thương, cố gắng lên tiếng nói chuyện để anh không nhắm mắt:
_ Khanh, Khanh, anh nghe em nói không? Anh không được ngủ, anh không được ngủ.
Anh phải nói chuyện với em, Khanh, anh nói chuyện đi mà!
_ Bảo bối, anh nghe đây!
_ Anh không được ngủ, em gọi cấp cứu, em gọi cấp cứu.
Tiểu Mạc, Thiên Bắc, mau gọi xe cấp cứu.
Mau lên, Khanh, anh không được ngủ, có nghe em nói gì không?
Cố Thiên Khanh nắm chặt tay cô, cố gắng chấn tĩnh, giọng thều thào nói:
_ Bảo bối, anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ, anh còn có thể đưa em về!
_ Anh nằm yên cho em, cử động vết thương sẽ chảy máu.
Sở Trạch, sang bằng Ám Dạ cho em, những ai đụng đến người của em đều phải chết.
Giết!
Sở Trạch nhận được lệnh liền nhanh chóng làm theo.
Tô Tiểu Mạc và Cố Thiên Bắc cũng nhanh chóng liên lạc với cấp cứu, tình hình hiện tại nằm ngoái dự đoán của họ.
Không ngờ đến, Nam Luân lại mang theo súng, đa số sát thủ đều dùng dao hoặc kiếm.
Trừ khi ám sát tầm xa, mới dùng đến súng tỉa hoặc súng lục.
........
Bên ngoài phòng cấp cứu, Nguyệt My Nhi ngồi dưới sàn, vẻ mặt không hồn khiến mọi người lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Bộ váy trên người dính đầy máu, màu trắng nhuộm thành màu đỏ tươi.
Cảnh tượng trước mắt cô biến thành một màu trắng xóa, chẳng hề nghe thấy xung quanh có động tĩnh gì!
Tô Tiểu Mạc đi đến ngồi cạnh cô, đỡ cô dựa vào vai, nhẹ giọng an ủi:
_ Bảo bối, cậu không được để xuống tinh thần, Thiên Khanh còn cần cậu chăm sóc.
Anh ấy khi tỉnh lại, không muốn cậu phải như thế này!
Nguyệt My Nhi nhìn Tô Tiểu Mạc, không kiềm được nước mắt mà khóc lớn.
Nước mắt dàn dụa khiến người khác phải đau lòng.
_ Hức...!Tiểu Mạc, anh ấy...!ấy ấy...!hức...!không sao chứ? Vào trong lâu như vậy...!hức...sao chưa...!chưa có tin tức gì? Hức...!hức...!
_ Ngoan, chồng cậu không sao, sẽ không sao mà! Ngủ một giấc đi, mình canh giúp cậu!
_ Không được, hức...!không được! Mình muốn đợi anh ấy, muốn đợi bác sĩ ra mà!
Nguyệt My Nhi liên tục lắc đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, ánh mắt hướng đến cửa phòng cấp cứu.
....
Cạch.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, bác sĩ phụ trách ca mổ hớt hải chạy vội ra, lời nói khiến Nguyệt My Nhi phải chết đứng:
_ Ai là người nhà của bệnh nhân? Máu chảy quá nhiều, nếu không kịp truyền máu, rất có thể sẽ không qua khỏi.
Nhóm máu vô cùng hiếm, hiện tại bệnh viện không còn máu của nhóm này!
_ Bác sĩ, anh ấy không sao chứ? Không nghiêm trọng gì chứ?
_ Người nhà cứ yên tâm, chỉ cần truyền máu, nhất định bệnh nhân sẽ qua khỏi.
Cố Thiên Bắc nhanh chóng đi đến, lo lắng nói:
_ Bác sĩ, anh tôi thật sự sẽ không sao à? Tôi là người có nhóm máu trùng với anh ấy, tôi có thể truyền máu cho anh ấy!
_ Như vậy thì quá tốt, mau vào trong thôi!
Nguyệt My Nhi muốn theo vào bên trong, liền bị bác sĩ ngăn lại.
Cô ngồi bụp xuống sàn, lưng tựa vào cửa phòng, chìm vào trong vô thức.
Tô Tiểu Mạc nhìn thấy vội chạy đến đỡ lấy cô, Sở Trạch nhanh chóng bế cô đi tìm bác sĩ.
Hắc Ảnh cũng theo sau, Long Thành muốn đi cùng nhưng lại không thể bỏ mặc Cố Thiên Khanh và Cố Thiên Bắc.
.......
Bốn tiếng trôi qua nhanh chóng, Cố Thiên Khanh đã qua cơn nguy kịch, Cố Thiên Bắc vì truyền máu cho anh mà ngất đi.
Nguyệt My Nhi vẫn chưa tỉnh lại, giường bệnh được đặt cạnh giường anh.
Cả ba hôn mê nằm trên giường, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cạch.
Bác sĩ cùng hai