Không gian bên ngoài ồn ào khác thường, hình như tất cả người trong thôn đang tập trung ở trước sân nhà tôi.
Tôi cùng Tư Mạc đi ra ngoài xem chuyện gì.
Anh lúc này đã ẩn thân, không để người khác nhìn thấy.
Cũng đúng, Tư Mạc dù gì cũng là quỷ vật, xuất hiện trước nhiều người đúng là không tiện lắm.
Tôi bước ra sân, đúng như tôi nghĩ, tất cả đều đã ở đây.
Có lẽ là vì chuyện của Tố Nga.
Tôi cũng hiếu kì muốn biết cô ấy thật ra là vì nguyên nhân gì mà lại có oán niệm sâu đến thế.
Tam gia gia, người lớn tuổi nhất cũng là trưởng thôn đang ngồi ở bàn đặt giữa sân, đối diện với Từ Dương.
Những người lớn tuổi khác cũng ngồi thành hàng sau lưng trưởng thôn.
Còn lại những người trẻ tuổi thì đứng đó.
Từ Dương nhìn thấy tôi liền bảo tôi ngồi xuống cạnh hắn.
Tư Mạc nhìn Từ Dương, trên mặt hiện rõ tia sát khí.
Anh liền ngồi xuống, ngăn giữa tôi và Từ Dương.
Từ Dương thấy vậy liền cười mang theo một tia chế nhạo.
"Ngươi tốt nhất tránh xa cô ấy ra".
Âm thanh u lãnh kia phát ra, tôi tựa hồ cảm nhận được một luồn khí lạnh tràn vào cơ thể.
Từ Dương không trả lời, quay sang phía trưởng thôn, ngữ điệu vô cùng kiên định nói.
"Bây giờ các người mau nói hết sự tình, nếu có nửa điều giấu diếm thì ta sẽ bỏ mặt, không lo chuyện này nữa".
"Thầy Từ, xin cậu giúp chúng tôi.
Chúng tôi sẽ nói hết ngọn nguồn cho cậu biết".
Tam gia gia khổ sở, giọng nói khàn khàn phát ra lời cầu xin Từ Dương giúp đỡ.
Từ Dương vẫn như cũ, thái độ kiên định không nói câu nào.
Tam gia gia bắt đầu kể về cái chết của Lạc Tố Nga.
"Thầy Từ, chuyện này phải bắt đầu kể từ ba năm trước".
Vị trưởng thôn già nua hướng ánh mắt về phía xa xăm nào đó, nhớ lại những chuyện xảy ra hai năm trước.
Lạc Tố Nga lúc đó là một coi gái xinh đẹp, thùy mị, nết na là mong ước của những chàng thanh niên trong thôn chúng tôi.
Nhưng cô ấy lại cùng Nguyên Lãng là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, hai bên gia đình cũng đã tính đến chuyện cưới xin.
Lúc đó trong thôn có tên Ân Khải Minh, người ở ngoại thành Quảng Tây đến đây để thu mua sản vật của người trong thôn cũng bị nhan sắc của cô ấy làm cho điên đảo.
Hắn sang nhà cô, ngỏ lời muốn cầu hôn nhưng cha mẹ Tố Nga đã từ chối.
Cha mẹ cô ấy biết rõ, trong lòng Tố Nga chỉ có Nguyên Lãng.
Ân Khải Minh vô cùng tức giận, hắn quyết dùng mọi cách để có được Tố Nga.
Ba mẹ Tố Nga biết rõ điều đó nên đã mau chóng sắp xếp việc cưới hỏi.
Hai tháng sau hôn lễ được cử hành.
Chỉ là...!
Nói đến đây trưởng thôn đưa mắt nhìn về phía Nguyên Lãng.
Anh ta đứng ở một góc, thần sắc không có chút biểu cảm nào khác ngoài hai dòng nước mắt đang lăn dài xuống.
Sụt sùi trong nước mắt, Nguyên Lãng tiếp lời của trưởng thôn, kể diễn biến tiếp theo.
"Tất cả đều tại tôi! Nếu không phải tôi thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này ".
Trong đêm tân hôn, Nguyên Lãng vì một chút lòng tham đã đẩy Tố Nga vào vòng tay của Ân Khải Minh.
Nghe đến đây, tôi thật sự tức giận.
Đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy nhìn hắn, đúng là khốn kiếp.
Chỉ vì tiền mà lại có thể làm những chuyện như vậy hắn ta thật chết ngàn lần cũng không đền đủ tội.
Tư Mạc và Từ Dương tròn mắt ngạc nhiên.
Bọn họ có lẽ không nghĩ đến chuyện tôi sẽ tức giận như thế.
Nguyên Lãng mặc kệ, hắn vẫn chậm chạp nói tiếp.
Trước khi hôn lễ diễn ra, hắn và Tố Nga đã cùng nhau ân ái.
Đêm tân hôn, hắn cho cô uống thuốc mê, sau đó để bọn người Ân Khải Minh mang cô rời khỏi thôn.
Đến sáng, hắn liền giả vờ khóc lóc nói rằng Tố Nga đã vì tham mê