Đó là Tố Nga.
Cô ấy đang đi về phía chúng tôi.
Đến trước cổng, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp khi nhìn thấy Tư Mạc.
Trong nhà đang yên ắng cũng bắt đầu nổi gió.
Tấm vải trắng phủ lên thi thể bị cơn gió bất ngờ thổi bay sang một bên.
Từ trong cơ thể, linh hồn của Nguyên Lãng bay ra, lơ lửng trong không gian.
Linh hồn đó hướng về Tố Nga đi tới, sau đó quỳ xuống.
Hắn đang cầu xin cô ấy tha thứ.
Tố Nga nhìn hắn, ánh mắt đầy phức tạp.
Nguyên Lãng vẫn như cũ, quỳ xuống không dám ngẩn đầu lên.
Tôi nhìn thấy xung quanh Tố Nga, oán khí đen mờ dần rồi biến mất.
Cô ấy cúi xuống, ôm lấy Nguyên Lãng đang quỳ trước mặt, huyết lệ rơi xuống.
Đến cuối cùng cô ấy vẫn không thể tuyệt tình với người mình yêu.
Trên đời này, tình yêu chính là thứ khó giải thích nhất.
Nó khiến người ta u mê không tìm được lối thoát.
Nó khiến người ta vì yêu mà sinh hận.
Nhưng...!cũng vì một chữ yêu mà con người ta có thể từ bỏ tất cả chấp niệm, oán hận trong lòng.
Đến cuối cùng, dù bản thân bị chính người mình yêu làm cho thương tổn, đau lòng đến cùng cực, Tố Nga vẫn không thể buông bỏ tình yêu dành cho Nguyên Lãng.
Tình yêu và sự cao thượng của cô thật khiến người ta bội phục.
Lạc Nguyên Lãng anh chắc chắn là đã tu mười kiếp mới có thể có được tình yêu cao cả như thế.
"Tố Nga, cuối cùng chúng ta cũng có thể bên nhau".
Nguyên Lãng đưa tay lau đi dòng huyết lệ trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Lạc Tố Nga gật đầu, cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta cảm thấy ganh tị.
Hai người họ đi đến trước mặt thiếm Ba rồi quỳ xuống.
"Mẹ! Con xin lỗi! Xin mẹ hãy \*hợp táng chúng con cùng nhau".
\* Hợp táng: chôn cùng một chỗ.
"Hân Hân, em giúp chị một chuyện có được không? "
Tố Nga quay sang tôi, ánh mắt đầy chân thành cầu xin tôi giúp đỡ.
Tôi ngồi xuống đối diện, gật đầu.
Chị nắm tay tôi, cầu xin tôi nói với Tư Mạc có thể để Nguyên Bảo kiếp sau tiếp tục làm con của chị có được không.
Tôi im lặng, quay sang nhìn Tư Mạc, anh đứng đó vẻ uy nghi cao ngạo.
Giọng băng lãnh nói với chị.
"Tạm thời, ta sẽ giữ nó ở lại phủ của ta, cho người khác chăm sóc.
Đợi khi các ngươi luân hồi, đến thời cơ thích hợp, mẫu tử các ngươi có thể trùng phùng ".
Tố Nga và Nguyên Lãng dập đầu liên tục, họ cảm ơn vì anh đã đồng ý giúp đỡ.
Tư Mạc kéo tôi dậy, cánh tay ôm lấy eo tôi.
Ngữ khí vẫn lạnh lùng, cao ngạo như trước.
"Ta chỉ không muốn phu nhân của ta phải rơi lệ".
Cố Tư Mạc, anh là ai? Tại sao lại có thể làm chủ đến cả chuyện luân hồi của người khác?
Dĩ nhiên những chuyện ban nãy chỉ có tôi và Từ Dương nhìn thấy, mọi người khác đều không hay biết gì.
Tố Nga và Nguyên Lãng đứng dậy, cáo biệt chúng tôi rồi rời đi.
Mọi thứ trong căn nhà nhỏ của thiếm Ba vẫn không có gì thay đổi.
Tất cả vẫn im lìm cùng một màu trắng tang thương.
Tôi đem hết lời Nguyên Lãng nói lại cho thiếm nghe.
Thiếm Ba nghẹn ngào, gật đầu bảo sẽ làm theo di nguyện của anh.
Chúng tôi ở lại cả đêm để chia sẻ nỗi đau mất con của người làm mẹ.
Ba ngày sau ...
Ngày cuối cùng của tang lễ kết thúc.
Lạc Nguyên Lãng được hợp táng cùng thi thể của Lạc Tố Nga.
Giờ lành thích hợp, trai tráng trong thôn bắt đầu đào mộ của Tố Nga lên.
Trong đầu tôi đang tưởng tượng ra bộ dạng của cái thi thể trong quan tài đặt dưới mộ kia.
Dù sao cũng đã ba năm, chắc là rất khủng khiếp.
Tôi nghĩ đến bộ hài cốt toàn xương với xương mà tôi hay xem trong những bộ phim kinh dị.
Ôi chao! Khủng khiếp.
Quan tài được đào lên, mọi người trong thôn hết sức kinh ngạc bởi thi thể kia hoàn toàn giống như người đang ngủ say.
Vẫn khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn đôi môi anh đào kia tất cả đều nguyên vẹn, một chút tổn hại cũng không có.
Từ Dương bước tới xem xét, ánh mắt đăm chiêu.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, anh hét lên.
"Mau đặt thi thể của Nguyên Lãng vào rồi chôn xuống nhanh lên".
Mọi người đang ngơ ngác bị tiếng hét của Từ Dương làm cho giật mình, vội vã làm theo lời anh nói.
Ngay khi thi thể của Nguyên Lãng được đặt vào thì bỗng nhiên một con hắc miu với đôi mắt xanh lá từ đâu chui ra, nhảy qua quan tài.
Theo như những gì tôi xem trên phim ảnh, thì xác chết nếu bị mèo đen nhảy qua thì sẽ ngồi dậy, trở thành cương thi.
Vâng! Chính xác là như vậy.
Hai cái xác trong quan tài ngồi bật dậy và biến thành cương thi.
Vẻ đẹp đẽ vốn có của hai thi thể hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là từ trong miệng