11h trưa.
Dinh thự cổ Châu Giang.
Tiếng chuông báo tin nhắn làm tôi thức giấc.
Mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên xem.
79 cuộc gọi nhỡ, 12 tin nhắn của Triệu Tấn khiến tôi giật mình.
Sao tôi lại không biết nhỉ.
Kiểm tra thời gian trong điện thoại, tất cả cuộc gọi nhỡ đều là lúc 12h đêm qua.
Thật kì lạ, sao lúc đó tôi không nghe được tiếng chuông đổ nhỉ.
Mộc Nghi cũng ở cạnh tôi, lẽ ra bà ấy phải gọi tôi mới đúng.
Xem tin nhắn " Hân Hân chạy đi".
Tôi hơi ngạc nhiên, tại sao Tấn ca lại bảo tôi chạy? Tin nhắn tiếp theo "Hân Hân, rời khỏi đó ngay".
Những tin còn lại nội dung cũng tương tự.
Thật ra có chuyện gì chứ?
Tôi gọi lại, bên kia đổ chuông nhưng không ai trả lời.
Tôi bắt đầu lo lắng, nếu không có chuyện gì thì anh ấy nhất định sẽ không bảo tôi chạy.
Tin nhắn lại còn gửi đúng 12h đêm...!Thật kì lạ.
Tôi bất chợt rùng mình, bước vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân, thay đồ khác.
Tôi chọn một chiếc váy trắng tao nhã, điểm nhẹ vài đóa bạch liên.
Định bụng sẽ bước xuống nhà dưới thì tiếng chuông điện thoại lại reo.
Là Triệu Tấn.
Tôi vội vàng bắt máy.
"Tấn ca, có chuyện gì vậy?".
Đầu dây bên kia trả lời, giọng hết sức hấp tấp, lại còn có tiếng gió rít.
Anh ấy đang chạy xe sao? Tôi không rõ.
Đại khái tôi chỉ nghe được anh ấy nói.
"Hân Hân, em tuyệt đối không được làm lễ.
Anh đang trên đường tới chỗ em".
Tôi hỏi tại sao lại không được làm lễ anh trả lời, câu trả lời khiến tôi sởn tóc gáy " Giang Tuấn Minh đã chết".
Tôi bàng hoàng đánh rơi cả điện thoại, tôi đang nghe chuyện gì thế này...!Tôi...!Tôi sắp lấy chồng, chồng tôi lại là ...!người đã chết.
Không...!không thể như thế.
"Hân Hân, em đâu rồi".
Giọng Triệu Tấn hét lên, tôi run rẩy nhặt điện thoại trả lời.
Cho anh địa chỉ của dinh thự này.
Anh bảo sẽ tới đưa tôi đi, tôi ừ rồi tắt máy.
Trong đầu, một mớ suy nghĩ đang nhảy múa.
"Mình phải hỏi cho ra lẽ".
Tôi nhất định không để yên.
Bước tới mở cửa phòng ...!Đã khóa trái từ bên ngoài.
Cái quái gì thế này, các người giam lỏng tôi sao.
Bên ngoài có tiếng bước chân, tôi nghe loáng thoáng bọn họ nói chuyện.
"Thật tội nghiệp, cô ấy trẻ đẹp thế mà lại phải lấy người chết".
"Đúng là hồng nhan bạc phận mà, làm lễ xong cô ấy sẽ bị đem chôn cùng Đại thiếu gia rồi".
Lỗ tai tôi lùng bùng, "chôn cùng đại thiếu gia" sao.
Vậy nghĩa là, Tấn ca nói đúng, tôi sắp lấy người chết sao.
Không.
Tôi không muốn.
Giang Tuấn Kiệt ông lừa tôi.
Tôi hét lên dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa gỗ nhưng vẫn không thấy phá cửa.
Bọn hạ nhân nghe tiếng tôi gào thét trong phòng vô cùng hoảng sợ, liền đi gọi Mộc Nghi.
Bà ta vội vàng chạy vào phòng, còn dẫn theo một hạ nhân với lĩnh kĩnh bao nhiêu là túi đồ.
Bảo hạ nhân đặt túi đồ ở đó, cho họ lui ra ngoài, Mộc Nghi cẩn thận khóa cửa.
"Các người gạt tôi, các người...!".
Bước về phía tôi, ra hiệu bảo tôi im lặng.
Sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai bà ta mới nhỏ giọng lên tiếng.
"Đừng chống đối, nếu không cô sẽ chịu thiệt ".
Tôi nhìn người đàn bà trước mặt, bà ta đang muốn gì đây.
Mộc Nghi nhìn tôi, ánh mắt trùn xuống, giọng điệu buồn buồn.
"Hân Hân, em thật ngây thơ mới tin lời tên khốn đó".
Tên khốn? Bà ta gọi ai là tên khốn? Giang Tuấn Kiệt sao?