Gương mặt đó, ánh mắt đó...người đó là...!Là mẹ tôi.
Mẹ tôi, bà ấy vẫn còn sống, vẫn sống.
Tôi vui mừng ôm lấy bà, nước mắt theo cảm xúc liền chảy ra.
Bà là Lạc Nhã Tịnh, là người mẹ đã cưu mang, nuôi nấng tôi mười mấy năm trời.
Bà là người cho tôi tình thương của một người mẹ, chăm lo cho tôi từng li từng tí.
Hơn hai năm trước, bà đột ngột qua đời, tôi đau lòng biết mấy.
Cứ tưởng mình sẽ không còn cơ hội gặp lại bà ấy nữa vậy mà...!Giờ đây, bà ấy đang ngồi trước mặt tôi, đang nằm trong vòng ôm của tôi.
"Mẹ! Con nhớ ...!Hân nhi ...nhớ mẹ lắm".
Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Mấy chữ đó cứ nghẹn mãi trong họng, khó khăn lắm mới nói ra thành câu.
Bạn đã từng xa cách một người mà mình hết lòng yêu thương chưa? Nếu là đã từng, tôi tin chắc bạn có biết biết cảm giác của tôi như thế nào.
Tôi ôm chặt lấy mẹ, khóc như đứa trẻ.
Đã lâu lắm rồi tôi không được ôm bà như thế.
Tôi nhớ bà, rất nhớ bà.
Bỗng nhiên, mẹ xô tôi ra.
Cái xô của bà làm tôi ngã ngửa, Tư Mạc nhanh tay giữ được tôi lại.
Tôi hoang mang quá, mẹ tôi, mẹ tôi bị làm sao thế này? Tại sao bà lại xa cách tôi tới vậy?
"Đừng chạm vào tao.
Mày không có tư cách ".
Câu nói lạnh lùng đó như bóp chết trái tim tôi.
Tôi có nghe lầm không vậy? Bà ấy...!Bà ấy sao có thể nói ra những câu này với tôi chứ? Không đâu, không thể nào đâu.
"Mẹ! Con là Hân nhi của mẹ đây! Mẹ không nhớ con sao?"
Tôi nhào tới ôm lấy cánh tay bà, chờ mong ánh mắt ấm áp đầy yêu thương của người mẹ năm xưa.
Nhưng không! Ánh mắt bà nhìn tôi đầy căm phẫn, tức giận.
Cái nhìn đó tựa như mũi dao đâm vào tim tôi chết lặng.
Tư Mạc bước đến, đỡ lấy cơ thể tôi, giọng nói sắc lạnh, nói từng câu từng chữ.
"Ngươi thật nhẫn tâm.
Chỉ vì muốn hồi sinh người đã chết lại có thể tàn nhẫn xuống tay với đứa con mình nuôi nấng mười mấy năm.
Ngươi đúng là ác quỷ ".
"Tư Mạc! Anh không được nói mẹ em như vậy ".
Tôi giận dữ hét lên, anh nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm.
Tôi không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến bà ấy.
Bà ấy là mẹ tôi, mãi mãi là mẹ của tôi.
"Đại nhân, là do ta sơ xuất.
Tính tới tính lui lại không tính được nó lại có duyên âm với ngài.
Nếu không ta đã sớm bỏ mặc nó chết trên núi rồi.
Vậy thì Băng Di của ta sẽ không vì nó mà chết.
Nó là đồ sao chổi, là người đáng chết".
Tôi sững sờ không nói được câu nào.
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.
Mẹ tôi, người phụ nữ dịu dàng như vậy sao lại có thể nói ra những lời ác ý như vậy chứ? Không đâu, tôi không tin đâu.
Chắc là mẹ đang giận tôi hai năm qua không về thăm mẹ nên mới như thế.
"Mẹ! Mẹ giận Hân nhi đúng không? Hân nhi xin lỗi mẹ! Hân nhi sẽ không đi xa mẹ nữa, mẹ đừng giận con nữa được không? "
Tôi nhào tới ôm lấy người trước mặt.
Đánh chết tôi cũng không tin bà có thể tàn nhẫn nói ra những điều đó.
"Tránh xa tao ra! Mày là đồ xui xẻo.
Vì mày, vì cứu mày mà Băng Di mới chết.
Lẽ ra mày phải chết để Băng Di của tao sống lại".
Trái tim tôi đau nhức dữ dội, đầu óc quay cuồng.
Một mảng kí ức lạ lẫm từ đâu xuất hiện, tôi mơ hồ nhớ lại năm tôi 14 tuổi.
Đó là một buổi sáng đẹp trời, tôi theo mẹ ra đồng để thu hoạch nông sản.
Người lớn làm việc, trẻ con thì đùa giỡn.
Lúc đó tôi đang cùng mấy đứa bạn cùng tuổi nghịch nước thì bất cẩn rơi xuống sông.
Cả đám hét toáng lên, mọi người hốt hoảng bỏ lại công việc chạy đến xem.
Khi tôi đang chơi với giữa dòng nước,