Đằng Nguyên, Tịnh Kỳ, còn có Quỷ hậu và Tiểu Liên, tất cả bọn họ đều xông vào.
Tôi gượng đỏ mặt, dán chặt mình vào cơ thể băng lãnh của hắn.
Để người khác nhìn thấy trong hoàn cảnh này, thật là xấu hổ chết tôi rồi.
Thật là...
" Hân Hân! Cô sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"
Đằng Nguyên bước tới trước mặt tôi, hắn dùng giọng điệu lo lắng hỏi han tôi.
Tôi theo bản năng đưa tay lên che ngực.
Thật muốn đào lỗ mà chui xuống âm phủ cho rồi.
Xấu hổ chết mất.
Tay tôi chạm phải một lớp gì đó mềm mại, hình như là...!Tôi đã mặc quần áo khi nào vậy?
Tôi nhìn lên Tư Mạc, hắn nhìn tôi, trong ánh mắt đầy sự thích thú.
Hắn cúi xuống, ghé sát tai tôi nói nhỏ.
"Vợ của anh, sao có thể để người khác tùy tiện dòm ngó được chứ!".
Thì ra hắn đã dùng phép giúp tôi mặc đồ từ lâu, vậy mà...thật hù chết tôi rồi.
Tôi nhìn Đằng Nguyên, ấp úng nói không sao rồi rời khỏi cơ thể hắn.
Tịnh Kỳ và Quỷ hậu nhìn tôi, tủm tỉm cười.
Còn mặt tôi bây giờ còn đỏ hơn là khỉ ăn ớt.
Phải chi tôi biết độn thổ thì tôi đã chui đi từ lâu rồi.
Các người...!Đều hùa nhau ức hiếp tôi, quá đáng lắm mà.
"Đừng nhìn nữa! Nếu không...con sợ cô ấy sẽ đào lỗ mà trốn mất".
Tư Mạc lên tiếng, vùi đầu tôi vào ngực hắn.
Tôi vừa giận vừa ngượng, chỉ biết chuốt giận lên cơ thể hắn.
Tôi dùng hết sức cắn vào ngực hắn, nào ngờ hắn chẳng những không kêu đau mà ngược lại...!Răng tôi đều sắp rụng hết.
Số tôi đúng khổ rồi mà.
Tức chết đi được.
"Có gì mà ngại chứ? Không phải hai đứa đã...giờ cũng có con luôn rồi còn ngại gì nữa".
Ôi trời ơi! Làm ơn đưa tôi đi khỏi đây có được không? Tôi sắp điên đến nơi rồi.
Có ai không? Giúp tôi với!
Một ông chồng chết tiệt, luôn tìm thời cơ để trêu chọc tôi còn chưa đủ vui sao, giờ lại xuất hiện thêm một bà Quỷ hậu và một bà chị Tịnh Kỳ nữa.
Cuộc đời tôi đúng là quá thê thảm rồi.
"Được rồi, đừng chọc ghẹo con bé nữa.
Tịnh Kỳ! Chúng ta phải trở về rồi".
"Dạ! Mẫu hậu".
Hơ!!! Mẫu hậu! Đúng là...!Tôi sắp điên rồi.
"Tiểu Mạc! Mẫu hậu có vài lời muốn nhắc nhở con!"
Quỷ hậu nhìn Tư Mạc, ánh mắt chất chứa tình yêu thương của một người mẹ dành cho con mình.
Trái tim tôi lại đau, nhớ về những tháng ngày hạnh phúc từng trải.
Giờ...xa quá rồi.
"Giấy không thể gói được lửa.
Có những chuyện con không thể che đậy mãi được.
Chuyện lần này, ít nhiều cũng sẽ kinh động đến Thiên giới.
Ta mong con phải cân nhắc, suy xét thật kĩ trước khi làm".
"Mẫu hậu không cần bận tâm.
Chuyện con làm, con sẽ tự biết suy xét".
Hắn trả lời, dửng dưng như không.
Cứ như thể chuyện mẹ hắn nói chỉ là một chuyện bình thường.
Còn tôi, nghe nhắc đến hai