"Vù"
Một thân ảnh trong bộ Hán phục trắng, nhanh như gió lao tới.
Hắn một tay siết chặt cổ người trước mặt, nâng người đó lên khỏi mặt đất.
Kẻ đang cận kề cái chết lại đột nhiên cười khoái trá.
Cảnh tượng trước mắt cho tôi một cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Cố Tư Mạc ở trước mặt đã không còn là tên quỷ chết tiệt mà tôi từng biết nữa rồi.
Hắn bây giờ, lạnh lùng và xa cách, khó đoán đến xa lạ.
"Thế nào, bị ta nói trúng rồi sao?"
"Ngươi chán sống rồi đúng không? "
"Ha ha! Nực cười, quá nực cười.
Cố Tư Mạc! Ngươi vậy mà lại vì con nha đầu này mà không..."
"Cô ấy là vợ ta! Đời đời kiếp kiếp đều là vợ ta.
Ta còn sống một ngày nào, thì đừng ai mong đụng đến cô ấy".
Tư Thần dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Mắt hắn trợn tròn, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.
Dịu dàng nhất mà tôi từng thấy.
"Xem ra...ta sai rồi! Nguyệt Hy! Ta đến đây".
Sau đó hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt không còn hung tợn như trước nữa.
"Lạc Gia Hân! Cô thật đúng là có phúc"."Em tỉnh rồi sao!"
Nói rồi, hắn liền tan biến thành vô số những hạt cát nhỏ với đủ màu sắc.
Từng hạt lấp lánh bay lên bầu trời.
Cảnh tượng hãi hùng cũng biến mất, bầu trời trở nên trong xanh và yên bình đến lạ.
Thế nhưng trong lòng tôi...có một cơn sóng gió đang không ngừng nổi dậy.
Chuyện vừa xảy ra lại đặt cho tôi một dấu chấm hỏi cực kỳ lớn.
Lưu Tịch Yên là ai? Cô ta và tôi có quan hệ gì?
Một cơn choáng váng ập đến, đầu óc tôi rơi vào trạng thái mù mịt.
Trong giây lát, tôi mất thăng bằng, ngã vào vòng tay của Từ Dương.
Mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng, một màn đen đặc bao trùm lấy tôi.
Không gian này đáng sợ, nó...như muốn bóp chết tôi ngay tức khắc.
...
"Xem ra, tình hình không ổn rồi".
"Tịch Yên đã dần thức tỉnh.
Ta e rằng cô ấy sẽ không trụ được.
Thời gian hôn mê cũng sẽ ngày càng nhiều hơn".
"Bất kể thế nào cũng được! Ta tuyệt đối không để cô ấy xảy ra chuyện gì cả".
Nửa tỉnh nửa mê, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Một đôi môi lạnh lẽo khẽ hôn lên bàn tay tôi.
Bất giác, nó lại ấm áp đến lạ
"Tư Mạc...!"
"Em tỉnh rồi sao".
Hắn đỡ tôi ngồi dậy, tôi đưa tay lên ôm đầu.
Một cơn đau đến chết người khiến đầu tôi như muốn nổ tung ra.
Cảm giác này...đau quá.
"Đại nhân! Xin ngài mau trở về Quỷ giới! Người bên trên đã tới rồi".
Dực Phong bất ngờ xuất hiện, vẫn cung kính như ngày nào.
Sắc mặt Tư Mạc đen lại khi nghe xong câu nói đó.
Hắn bảo Dực Phong trở về, bản thân sẽ về sau.
"Xem ra...bên trên cũng đã biết chuyện rồi".
"Ngươi định thế nào?"
Tư Mạc trầm lắng không trả lời.
Trong đáy mắt hắn là vô số biểu cảm không thể đoán ra được.
"Ta...sẽ mang cô ấy đi cùng".
"Bọn ta cũng đi".
Ba tên còn lại đồng thanh trả lời.
Bọn hắn cũng muốn đi sao? Tư Mạc muốn đưa tôi cùng hắn trở về Quỷ giới sao?
"Không được! Ngươi không thể mang cô ấy đi.
Cô ấy là người sống, không thể ở Quỷ giới được".
"Chuyện này ngươi không cần lo.
Cô ấy đang mang đứa con của ta, là quỷ mẫu.
Sẽ không có ai dám gây khó dễ đâu.
Hơn nữa, ta sẽ để cô ấy ở