Tại thung lũng heo hút, nơi có mái vòm sao sà xuống thấp và màn mây che lấp ánh trăng mờ, bầy sói cố thủ trên lưng núi, con nào con nấy đều trông cực kỳ hung tợn.
Bên cạnh Vua Sói là cơ thể vạm vỡ đã nằm gục xuống và hoàn toàn im bặt của Phù Ly.
Một mũi tên to bản cắm xuyên qua vai hắn, máu quanh miệng vết thương đã đông lại nhưng da thịt xung quanh tím bầm chứng tỏ rõ ràng tên có độc.
Thủy Thời đứng sững.
Cậu không dám tin vào mắt mình, thậm chí trong giây lát cậu còn cho rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi.
Mũi tên ở đâu ra? Kẻ nào có thể động đến anh chàng dã thú mạnh mẽ này?
Có lẽ chờ tỉnh mộng rồi cậu sẽ thấy mình vẫn ở trong gian nhà đất, còn Phù Ly vẫn chạy nhảy nhanh nhẹn ngoài thiên nhiên hoang dã.
Hai người họ vẫn cách nhau cả ngàn dặm, nhưng ai nấy đều bình yên.
Vua Sói tiến lên và đẩy nhẹ Thủy Thời còn ngơ ngẩn đến bên cạnh Phù Ly.
Thủy Thời quỳ sụp xuống, đôi tay run rẩy chạm lên người Phù Ly, những thớ cơ bắp khỏe mạnh trên lưng hắn vẫn săn chắc như ban đầu, chẳng qua nhiệt độ cơ thể lại lạnh băng thay vì nóng ấm.
"Phù...!Phù Ly.
Phù Ly!" Thủy Thời gọi lớn.
Nếu là ngày thường thì anh ấy đã quay lại nhìn mình bằng đôi mắt vàng kim sâu thăm thẳm, vậy mà giờ đây anh không thể phát ra tiếng động gì.
Thủy Thời luống cuống, cổ họng nghẹn ngào, nhưng cậu đã dáo dác tìm kiếm khắp xung quanh mà nơi đây ngoại trừ rừng núi hoang vu thì chỉ còn lại một bầy sói trắng bồn chồn lo lắng.
Chúng thiện chiến, thiện săn, song làm sao chúng biết chữa bệnh được.
Ngay cả lần Vua Sói bị bò rừng đâm thủng bụng cũng là do Thủy Thời giúp đỡ khâu vào.
Nghĩ đến đây ánh mắt cậu lóe lên tia hy vọng, Vua Sói hấp hối còn có thể khỏe mạnh lại bình thường nữa là Phù Ly siêu phàm như thế!
Ý nghĩ này trở thành chỗ dựa cho Thủy Thời, cậu vội quệt nước mắt vô thức chảy ra rồi quan sát cẩn thận vết thương của Phù Ly.
Mũi tên găm vào cực sâu, phần thân tên lộ ra bên ngoài anh ánh tím và mọc chi chít những lưỡi câu nhỏ.
Thủy Thời hít sâu một cách kinh hãi, rốt cuộc ai đã xâm nhập Đông Sơn? Rồi lại dùng thứ vũ khí ác độc này hãm hại người khác?
Cậu biết trước tiên phải rút mũi tên ra – tuy rằng tốt nhất là xuống núi tìm thầy lang giỏi, nhưng mũi tên có độc, Phù Ly không chờ kịp.
Thủy Thời giật khăn choàng lông của mình xuông và quấn quanh phần thân tên lởm chởm những gai.
Sau khi hít thở sâu nhiều lần, cậu lấy hết can đảm, vận toàn bộ sức lực, rút thật mạnh mũi tên ra.
Chẳng qua gai câu đã móc sâu vào da thịt Phù Ly khiến cho việc rút tên trở nên cực khó, nhất là đối với một ca nhi yếu ớt như Thủy Thời.
Đúng lúc Thủy Thời cố nghiến răng mà dùng sức, một con sói già to lớn bỗng đi ra từ bầy sói.
Chúng sói trắng tự động nhường đường, ngay cả Vua Sói cũng đứng gọn sang bên.
Bà sói già có đôi mắt chớm đục ngầu, nhưng bà vẫn nhìn Phù Ly bằng ánh mắt bi thương và hiền dịu.
Bà đứng im chốc lát, khi đã hiểu ý định cũng như sự bất lực của thú cái, bà tiến lên.
Thủy Thời cảm giác có hơi thở ấm áp kề sát tay mình.
Mở mắt, cậu thấy là một con sói già đang cúi đầu xuống sát mũi tên.
Thủy Thời vội nói, "Đừng lại gần, tên có độc!"
Sói già không nhúc nhích, bà ngẩng đầu nhìn cậu.
Thủy Thời ngẩn ra.
Đó là đôi mắt như mắt loài người, ở đó có trí khôn, có tình cảm, có cả sự trải đời.
Bà liếm bàn tay bé nhỏ mà lạnh lẽo của Thủy Thời, làm cậu vô thức thả lỏng mũi tên.
Lại thấy bà sói cắn miếng da thú bọc quanh thân tên, ngay sau đó khí thế bà thoắt đổi, ánh mắt trở nên hung dữ, chân trước ghìm nhẹ xuống đất, thế rồi bà đột ngột hất đầu, thân tên bị kéo phắt khỏi da thịt Phù Ly.
Thủy Thời không có thời gian quan tâm chuyện khác, cậu nhào đến cạnh Phù Ly và vội vã nặn máu độc ra khỏi vết thương.
Móc câu khiến thịt hắn lở ra và làm miệng vết thương vừa sâu vừa rộng, do đó dù Thủy Thời có muốn hút máu độc bằng miệng thì cũng không làm nổi, bởi miệng cậu còn chẳng lấp nổi nửa vết thương của hắn! Vậy nên Thủy Thời chỉ còn cách nặn máu bằng tay.
Vết thương rỉ kha khá máu đen, Thủy Thời lại kéo Phù Ly ra một đoạn suối nước nóng gần sào huyệt bầy.
Nước suối ở đây không ngừng được làm mới bởi mạch ngầm từ lòng đất, là vùng nước chảy, không tù đọng, bầy sói cũng hiếm ghé qua uống nước nên cậu mới yên tâm tẩy rửa máu độc tại nơi này.
Mỗi tội khổ người của Phù Ly quá lớn, Thủy Thời lôi mãi không được! Bấy giờ Vua Sói đã học được hành động của mẹ nó vừa rồi nên cũng tiến lên giúp Thủy Thời kéo Phù Ly.
Nó rất tin tưởng Thủy Thời, bởi bản thân nó chính là ví dụ, nó biết thú cái của anh nó hơi khác mọi người.
Vết thương sau lưng được rửa sạch để lộ làn da trắng ởn do mất máu quá nhiều.
Phù Ly không hề có dấu hiệu tỉnh lại bất chấp những hành động của mọi người xung quanh, Thủy Thời sợ để lâu khiến chất độc sẽ ngấm vào trong máu thì tình hình sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
Thủy Thời nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định vẫn phải đưa Phù Ly xuống núi.
Chỉ có con người mới biết chế thuốc độc nhằm sử dụng cho mục đích cá nhân, song cũng lại chỉ con người mới giỏi y thuật tới mức đủ khả năng cứu sống những người gặp nguy hiểm về tính mạng.
Chuyện này vừa mâu thuẫn vừa khó mà giải thích.
Thủy Thời hết kéo lại ôm, trầy trật mãi mới đưa được Phù Ly về lưng núi thì cạn sức.
Nỗi sợ qua đi trả lại cho cậu đôi chân và đôi tay rệu rã, cậu chỉ kiên trì được khi nghĩ đến Phù Ly.
Bây giờ phải xuống núi thì Phù Ly mới sống được.
Con sói trắng khỏe mạnh nhất có thể đưa Thủy Thời mau chóng vượt qua núi non hiểm trở và trở về Đông Sơn nếu cố gắng hết mình, nhưng nó thật sự không thể chở được một Phù Ly đã hôn mê.
Hình thể của hắn quá lớn với cơ bắp phủ toàn thân, quan trọng là trạng thái hôn mê khiến hắn không thể giữ thăng bằng được trên lưng sói.
Thủy Thời chỉ còn cách dùng da thú trong hang làm đệm cho Phù Ly, số da còn lại cậu thắt thành dây, buộc Phù Ly với mình rồi siết nắm đấm, nghiến chặt răng và chật vật kéo đối phương đi.
Bầy sói cũng góp sức, chúng cùng tha miếng da cứng đờ dưới thân Phù Ly về phía trước.
Họ cứ đi, một cách tù mù, cuối cùng qua được đồng cỏ và vào đến khu rừng.
Nhưng tốc độ của họ quá chậm, họ không