Đào Thuận một anh chàng điển trai 29 tuổi với khuôn mặt nam tính góc cạnh, lông mài kiếm, mũi cao không khác gì sửa, đặc biệt đôi mắt có thể làm người đối diện không lạnh mà vẫn run, thân hình phải gọi là cực phẩm của cực phẩm với chiều cao 1m96 cần múi nào thì có múi đó làn da bánh mật chuẩn nam tính ( nhưng anh nhà lại không phải người mẫu thật phí). Anh là giám đốc một công ty nổi tiếng bật nhất ở thành phố Hồ Minh và còn là ông trùm nổi tiếng lạnh lùng, vô tình. Chỉ cần là người của thành phố mà nghe đến hai chữ Đào Thuận họ liền tiềm cho mình lối đi khác để không đụng phải anh.
Võ Ngọc cô gái 18 tuổi ngây thơ trong sáng ( cái nhìn ban đầu của anh đối với cô) khuôn mặt bún ra sữa với làn da trắng như tuyết, môi son đỏ mọng, lông mài liễu cùng cái mũi cao, trái ngược với anh cô lại có đôi mắt biết cười chỉ cần vô tình gặp cũng đủ làm con người ta lưu luyến phải gọi là người nhìn người khen không thể chê được. Cô xuất thân từ một gia đình nông thôn bình thường có Cha là võ sư nên từ nhỏ đã theo ông luyện võ, Mẹ là người phụ nữ giỏi giang hiền lành cùng với một anh trai vô cùng yêu thương cô.
Như mọi hôm trên con đường quen thuộc ấy có môt cô gái vẫn hay tung tăng liếu lo trở về nhà sau một ngày đi học ở trường. Hôm nay lại là ngày quan trọng với Cô hơn vì Cô vừa được thông báo trúng tuyển vào ngôi trường có tiếng ở thành phố Hồ Minh, nơi mà chỉ có những người chỉ số IQ trên 150 mới vào được. Cô đang cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển lon ton chạy vào nhà lớn giọng gọi
- '' Cha..., Mẹ..., Anh Hai.... mọi người đâu rồi ạ!''
Mẹ cô bà Lê Dung đang ở dưới bếp liền nói vọng ra
- '' Cái con bé này lớn chừng ấy rồi sắp gả chồng rồi mà vẫn cứ như con nít thế!''
Cha cô ông Võ Hải cũng lên tiếng chen vào
- '' Tính nết như này có ma nào mà thèm lấy nó cơ chứ.''
Cô hậm hực nói '' Cha với Mẹ cứ thế con đã bảo sẽ lấy chồng bao giờ ''
Anh Hai Cô Võ Thành ở phía sau liền đến cóc đầu cô '' Thế em định ở nhà ăn bám Cha, Mẹ suốt đời à! ''
Cô bĩu môi '' em vừa được thông báo trúng tuyển ở trường Thuận Quốc này! Cha, Mẹ hai người xem. ''
Mẹ Cô liền xem xem và cũng không mấy ngạc nhiên vì thánh tích của cô con gái này vì vốn dĩ từ nhỏ Cô đã rất thông minh IQ 189 nên luôn đứng đầu toàn trường.
Cha Cô cũng nhìn lướt qua xem thành tích của con gái Cô đứng đầu và là thủ khoa ngành thiết kế với số điểm tuyệt đối.
Anh trai cô hỏi với giọng khá bất ngờ '' em trúng tuyển ở trường Thuận Quốc sau?''
vì vào được trường đó là một chuyện để theo học được nó lại là chuyện khác, ngôi trường của các vị công tử tiểu thư nhà giàu ở thành phố mới vào được hoặc phải là người rất thông minh.
- '' Đúng vậy anh xem đi em gái của anh có phải rất giỏi không!''
- '' Nhưng học phí ở đấy rất cao nhà mình e là không lo nổi''. Mẹ cô nói
- '' Mẹ không cần phải lo đâu vì con được trường hỗ trợ học bổng miễn phí mà.''
Cha Cô từ nãy giờ vẫn im lặng chưa lên tiếng vì ông đang suy nghĩ cho cô con gái yêu dấu của ông nếu sống xa nhà sẽ không biết lại gây ra những rắc rối gì. Ông hiểu quá rõ tính tình của con gái ông không hề giống với vẻ ngoài có nó.
- '' Cha chỉ sợ con lại đi đánh người ''
Cô làm nũng với ông '' Cha à! có phải Cha làm quá mọi chuyện lên không? Con gái Cha dễ thương như này cơ mà. '' Cô để hai tay lên mặt mình làm thành kiểu hoa nở.
Cả bốn người cũng phá lên cười vì vẻ nghịch ngợm của Cô.
Anh trai Cô hỏi -'' Vậy khi nào em sẽ đi?''
- '' Tuần sau ạ!'' Cô nói
Mọi người điều ủng hộ việc cô theo đuổi ước mơ của chính mình nên không ai trong nhà có ý định ngăn cản Cô, họ cũng không hề sợ rằng khi xa nhà Cô sẽ bị ức hiếp hay không thích nghi nổi vì từ nhỏ Cô đã có tính tự lập rất cao lại cao thủ đánh đấm. Ngay cả ông anh trai của Cô cũng đã phải vài lần xin tha.
- ----------''''''----------
Thành phố Hồ Minh nơi phồn hoa nhất của cả nước!
Tại nhà ga có một cô gái nhỏ mặc chiếc đầm trắng tôn lên làn da trắng như tuyết cùng với gương mặt đẹp tựa thiên sứ, phía sau Cô là một chiếc vali Cô đang đợi bắt taxi về kí túc xá trường. Vì đây là lần đầu Cô đặt chân đến thành phố này nên không biết đường đi.
Tầm hơn mười phút Cô cũng đã bắt được xe, Cô đưa cho bác tài địa chỉ và nói
- '' Bác chở cháu tới số X đường Y này ạ!''
Bác tài xế nhìn Cô thầm cảm thán là mình gặp phải thiên thần rồi. Bác cười vui vẻ chào hỏi lại Cô
- '' cháu là sinh viên trường Thuận Quốc à?''
Cô cười -'' Vâng ạ!''
- '' Sinh viên của trường đấy toàn là cậu ấm cô chiêu thôi vào học thì ít nghe danh ăn chơi thì nhiều, cháu vào đấy học phải cẩn thận đấy nhá!'' Bác tài xế nói.
- '' Cháu cảm ơn Bác ạ, cháu sẽ cẩn thận'' cô thầm nghĩ không biết ai nên cẩn thận với ai.
Ngồi xe tầm hai mươi phút thì cũng đến