Sau vụ việc đó thì mọi chuyện cũng dần trở về quỹ đạo của nó, Hoa Nhung và Võ Ngọc cũng tiếp tục việc học của hai cô.
Thời gian thấm thoát trôi qua cả hai cũng đã học gần xong chương trình đại học của mình. Đã là sinh viên năm cuối rồi.
Hoa Nhung cũng dọn về chung cư lúc trước của Cô và Đào Văn ở vì tránh làm phiền ba mẹ chồng.
- '' Hết năm nay là chúng ta học xong rồi cậu và Đào Văn có dự định gì về việc kết hôn hay sanh em bé chưa?'' Võ Ngọc hỏi.
Tuy hỏi là vậy nhưng Võ Ngọc khá hiểu tính tình Hoa Nhung, chắc chắn cô ấy vẫn còn ám ảnh về chuyện của mấy năm trước nên mới không dám để bản thân mang thai lần nữa nữa.
- '' Chuyện này... chúng ta nhắc đến sau vậy!'' Hoa Nhung nhìn Võ Ngọc khó xử không thể nói thành câu.
- '' Uk... nếu cậu không muốn thì cũng đừng ép bản thân mình quá.'' Võ Ngọc vỗ vai Hoa Nhung như an ủi cô đừng suy nghĩ quá nhiều.
Về phần Võ Ngọc mấy năm nay khá yên bình sáng thì đến trường, chiều về nhà thì chơi với hai tiểu công chúa nhỏ Thi Nhã và Ngọc Như.
Cuối tuần thì cả nhà bốn người kéo nhau đi chơi, đi ăn giải trí.
- '' Mẹ... mẹ...'' bé Thi Nhã đang chơi với Ngọc Như thì gọi, bây giờ hai bé cũng đã nói chuyện khá rõ ràng rồi.
- ''... mẹ.... mẹ đây... Thi Nhã làm sau vậy con?'' Võ Ngọc đang nấu ăn dưới bếp nghe được tiếng Thi Nhã gọi thì liền chạy lên.
Thi Nhã đang đứng đó nhìn vào cái đống đồ chơi xếp hình mà mặt bí xị.
- '' Ba.. '' Ngọc Như gọi Đào Thuận gương mặt lạnh như tiền.
Anh và Cô đã quen rồi cái chuyện... hai đứa nhỏ rất thường xuyên giành đồ chơi của nhau.
Tuy là sinh đôi nhưng tính tình Thi Nhã và Ngọc Như lại khác nhau một trời một vực, càng lớn càng thấy khác biệt rõ ràng hơn.
Thi Nhã vui vẻ hoạt bát giống cô còn Ngọc Như thì trầm tĩnh ít nói giống Đào Thuận.
- '' Thuận... anh làm gì vậy? thả em xuống!'' Võ Ngọc bị anh bế xốc lên đi một nước đến phòng ngủ.
- '' Tranh thủ thời gian!'' Đào Thuận nói rồi liền dùng môi áp vào môi Võ Ngọc hôn một cái.
- '' Cái gì mà tranh thủ thời gian? hai đứa nhỏ vẫn còn ở đó mà!'' Võ Ngọc mù mịt trước hành động của Đào Thuận.
- '' Em quên rồi hả?'' Đào Thuận nhìn vợ chưa hiểu thì nói thêm.
- '' Lúc trước cũng cái cảnh đó một đứa gọi Mẹ... một đứa gọi Ba... sau đó là hai vợ chồng mình phải ngồi đó nghe tụi nó luyên thuyên cả một ngày vì cái đóng lego đó em quên rồi à?'' Đào Thuận một mặt nhắc lại cho Võ Ngọc nhớ, mắt thì hướng về đóng lego vừa được Đào Văn mới mua cho tụi nhỏ.
Võ Ngọc suy nghĩ một lát cũng nhớ lại....
1 năm trước
- '' Ba... '' Ngọc Như mặt không chút biểu cảm gọi anh.
- '' Mẹ... mẹ'' Thi Nhã cặp mắt long lanh gọi cô.
- ''