Cháp trước
Võ Ngọc cởi từng cái cúc áo sơ mi trên người anh ra, cho đến khi cả cơ ngực, lẫn cơ bụng săn chắc hiện rõ trước mặt mà hài lòng cười một cái....
Võ Ngọc cúi thấp người ngậm lấy đầu ti trên ngực anh mà mút liếm, tuy so với kĩ thuật của Đào Thuận thì Cô chả đáng gì.
Nhưng về phần kích thích người đàn ông của Cô xem ra cũng không hề nhỏ chút nào,
- '' Thật không ngờ Vợ anh hôm nay lại có thể nhiệt tình đến vậy!'' Ánh mắt Đào Thuận trở nên mụ mị hơn trước hành động của Võ Ngọc đang làm.
Anh nhắm nghiền hai mắt tận hưởng cảm giác từ chiếc lưỡi của Cô trên ngực mình.
Võ Ngọc thấy anh vì hành động của cô trong lòng lại dâng lên một cảm giác gì đó lạ lẫm và có chút vui vẻ.
Đôi tay mò xuống đũng quần của anh mà sờ mó... chạm đến cái vật bên trong đang phình to ra mà có phần sợ hãi.
- '' Vợ...'' Đôi mắt Đào Thuận không còn vẻ cao lãnh của mọi khi nữa, mà thay vào đó là dục vọng muốn chiếm hữu rất cao mở miệng gọi Cô.
Võ Ngọc nghe anh gọi tay thì cởi bỏ chiếc cúc quần của anh ra, hiện tại trên người anh chỉ còn mỗi cái quần lót che đậy tiểu Thuận Thuận đang gào thét bên trong.
Đào Thuận nhìn Võ Ngọc cứ chần chừ không làm tiếp mà gấp gáp lật người đè ngược Cô lại dưới thân mình hôn môi Cô.
- '' ưm... Thuận... ''
- '' Em thật là... cũng biết cách câu dẫn quá nhỉ?''
- '' hihi đều học từ anh cả.'' Võ Ngọc cười vui vẻ đáp lời anh.
- '' Để em'' Cô nhìn Đào Thuận nói.
Đào Thuận cũng không nói gì mà để mặc cô trêu chọc 'thằng em nhỏ bé' của anh.
Cô cởi bỏ cái quần lót trên người anh, phơi bài tiểu Thuận Thuận từ nãy giờ đang biểu tình.
Võ Ngọc thốt ra một câu không ý thức
- '' To thật.''
Gần bốn năm bên nhau nhưng vì ngại mà số lần Cô nhìn trực diện tiểu Thuận Thuận của anh có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- '' Em hài lòng về nó chứ?''
- '' Anh... thật là.''
- '' Tiếp tục'' Đào Thuận hướng mắt mình nhìn về phía thân dưới của anh ra hiệu cho Võ Ngọc.
Không còn vẻ ngại ngùng ban đầu nữa Võ Ngọc liền dùng đôi môi đỏ mọng của Cô ngậm lấy tiểu Thuận Thuận của anh mà mút.
Cái miệng ấm nóng nhỏ nhắn của Võ Ngọc ngậm lấy cái vật to lớn kia có chút không vừa miệng.
- '' Hừm...'' Đào Thuận vì cái miệng nhỏ đang ngậm lấy tiểu Thuận Thuận mút rất kích thích mà hừm một tiếng.
Võ Ngọc cảm nhận rất rõ ràng cái vật trong miệng mình càng ngày càng to ra thì phải, lại còn.... dài nữa.
- '' Khụ... khụ... khụ....'' Cô ho mấy tiếng vì suýt chút thì... ngạt thở chết cô rồi.
Đã quá sức chịu đựng của bản thân nên Đào Thuận liền lật úp người Võ Ngọc xuống mà cho tiểu Thuận Thuận tiến sâu vào bên trong.
Cảm giác siết chật bên trong cô vẫn như ngày nào
- '' Tiểu yêu tinh hại người.'' Đào Thuận buộc miệng nói một câu.
Bên dưới thì luận động nhanh hơn.
- '' Ưm... Thuận... chậm... chậm lại.'' Cô vì sự ra vào của anh mà rên lên.
Đào Thuận cũng không hề chậm lại mà có phần di chuyển nhanh hơn, khoảng một lúc nhìn thấy biểu cảm như sắp chịu không nổi của Võ Ngọc thì liền đổi tư thế.