Đào Thuận nhìn mình trong gương bất giác giật mình một cái sau là mỉm cười.
Giật mình vì anh của bây giờ chả khác nào ông già ngoài 50 cả.
Tóc thì rối bù, hai mắt thâm quần như gấu trúc, râu ria mọc dài, mặt mài nhợt nhạt thiếu sức sống.
Cũng đã một tuần nay Đào Thuận ở bệnh viện túc trực bên cạnh cô gần như 24/ 24 không màn ăn uống, ngủ nghĩ gì cả, nên thành ra cái dạng này cũng không mấy gì lạ.
Còn vì sao anh vui thì, Đào Thuận nghĩ đến cảnh vợ yêu của anh tỉnh lại nhìn thấy chồng mình ra như vậy chắc sẽ giật mình mà chọc anh, nói không chừng còn xem anh là Ba cô ấy cũng nên.
Đào Thuận trong lòng nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui rồi.
Vì là phòng bệnh vip nên hầu như các vật dụng đều có đầy đủ chẳng khác ở nhà là bao, Đào Thuận tiện tay cầm lấy cái dao cạo vệ sinh râu trên mặt sạch sẽ một cái, rồi mới tắm rửa cho thoải mái.
Khoảng 20 phút sau anh trở ra, dáng vẻ Đào Thuận hàng ngày đã quay trở lại, vừa soái vừa cao ngạo.
Anh bước đến chào hỏi mẹ vợ
- '' Mẹ, cảm ơn mẹ.'' Đào Thuận khách sáo
- '' Không cần phải cảm ơn ta, Tiểu Ngọc chắc cũng sẽ không muốn nhìn thấy con suy sụp tinh thần vì con bé như vậy.'' bà Lê Dung nói.
Đào Thuận gật đầu một cái.
- '' Con qua đó ăn một chút gì đi.''
- '' Vâng.''
................
Mười giờ đêm
Trên giường bệnh bàn tay Võ Ngọc chợt có phản ứng. Truyện Phương Tây
- '' Ưm....'' Mi mắt nặng trĩu từ từ mở ra. Cảm giác đau đớn từ vết thương truyền đến khiến Võ Ngọc khẻ kêu một cái.
- '' Khát....'' Giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên. Do cả tuần nay Võ Ngọc hôn mê nên chủ yếu là truyền nước chứ không ăn uống gì vì vậy sức lực cũng giảm rõ.
Đào Thuận đang nằm bên cạnh nghe được giọng nói của Cô có phần giật mình tỉnh táo mà nhảy tọt xuống chạy gấp đến cạnh Võ Ngọc miệng hỏi dồn dập,
- '' Vợ... em tỉnh rồi? em cảm thấy trong người ra sao? có chỗ nào không khỏe không? Hay để anh đi gọi bác sĩ!'' Đào Thuận miệng nói tay thì sờ đủ chỗ trên người cô xem xét.
- '' Anh... lấy dùm em... khụ....cốc nước.''
- '' Được...được em đợi anh một chúc.'' Đào Thuận sau khi đưa cho Võ Ngọc cốc nước liền ba chân bốn cẳng chạy gọi bác sĩ.
Võ Ngọc tựa người trên giường bệnh nhìn bóng đáng cao lớn của người đàn ông gấp gáp chạy đi mà lòng cảm thấy ấm áp đến lạ.
- '' Nhanh lên cậu vào xem cho cô ấy đi.'' Đào Thuận tay nắm tay, kéo mạnh Vương Lập vào phòng.
Vương Lập khi nãy còn đang khám cho bệnh nhân bên kia thì từ đâu xuất hiện cái bóng lớn kéo anh đi một mạch không kịp phản ứng.
Vương Lập thở dốc trả lời anh
- '' Cậu định giết... hộc... mình luôn à. Làm gì...hộc...kéo đi gấp thế hả?''
- '' Cậu còn sức để nhiều lời đến vậy à? Hay để sáng mai mình cho cậu đi nước ngoài du lịch dài hạn nhé.'' Đào Thuận ánh mắt hâm dọa nhìn Vương Lập.
Gì đây? rốt cuộc tôi đã làm sai đều gì chứ?