"Thiên, cái này là thật sao.
Anh chính là con của ông trùm Ngụy Giang Tình"
"Phải"
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô trả lời, không kiêng dè cũng không phủ nhận.
Gương mặt Phi Ca trắng bệch.
Từng bước chân cô hơi lùi lại về phía Đông Dực tất cả mọi hành động đó đều thu hết vào mắt Giang Thiên không xót một cử chỉ.
Ánh mắt bắt đầu tối lại, cả người tỏa ra bá khí cùng sự tức giận đang cuộn trào sôi sục ẩn sâu bên trong
"Giang Thiên, anh hãy tránh xa Phi Ca ra, anh và Phi Ca vốn dĩ không cùng thế giới" Đông Dực không hề tỏ ra sợ hãi mà thẳng thừng nói với hắn
Còn Phi Ca chân tay đã run rẩy như sắp ngã.
Không phải cô không biết đến ông trùm Ngụy Giang Tình một ông trùm trong giới nổi tiếng khát máu và thích giải phẫu cơ thể người khác, mọi người thường nói ông ta bị điên có thể giết người bằng tay không.
Mỗi lần nghe đến đó thôi là tay chân Phi Ca đã nhảy dựng cả lên
"Phi Ca, mau lại đây cho anh" hắn gằn giọng tay nắm chặt thành quyền
"Phi Ca đừng sợ" Đông Dực không kiêng dè mà che chắn cho Phi Ca, nhìn hai người tình tứ trước mặt khiến máu nóng hắn dồn lên đến tận đại não.
Sự nhẫn nại cùng lý chí cuối cùng bị mất sạch
"Là do hai người tự chuốc lấy"
Hắn vừa dứt lời bên ngoài là vô số tiếng bước chân dồn dập chạy vào, bọn học đều mặc đồ màu đen trên ngực trái có hình cánh chim đại bàng biểu tượng cho người của Ngụy Gia, lồng ngực Phi Ca đập liên hồi như thể chuỗi ngày kinh khủng sắp xảy ra đối với cô
"Còn đứng đấy nữa mau tách hai người bọn họ ra" hắn ra lệnh
"Không, không....Đông Dực cứu em...đừng mà, đừng bắt tôi"
Ngay lập tức cô và Đông Dực liền bị tách ra, hắn áp sát cô kéo cô lại gần về phía mình còn Đông Dực hoàn toàn bị đàn em của hắn khống chế
"Phi Ca, em làm sao vậy.
Vừa nãy chẳng phải chúng ta đang vui vẻ sao, hửm"
"Anh....anh...tại sao anh lại như vậy,...đồ điên.
Đồ dối trá, tôi cứ tưởng anh là người tử tế thật không ngờ"
Hắn giật ngược tóc Phi Ca ra đằng sau gằn giọng "Phi Ca, em tin tưởng tên đó thay vì tin tôi sao, hả" hắn dường như là gầm lên
Phi Ca do quá hoảng sợ mà nước mắt nước mũi đã tèm lem, từng tiếng nấc của cô đã vang dội trong căn phòng chật hẹp "Hức hức....!Đừng mà"
"Cái gì là không cùng một thế giới, để tôi cho các người thấy chạm vào giới hạn của Ngụy Giang Thiên tôi thì chuốc lấy hậu quả gì"
"Anh tính làm gì, đồ điên.
Mau thả Phi Ca ra, anh không được làm hại cô ấy, cô ấy đã mất hết tuổi xuân vì anh rồi anh đừng làm hại cuộc đời của cô ấy nữa" mặc kệ bị đám người của hắn giữ Đông Dực vẫn ngoan cố không hề sợ hãi
"Phế đôi chân của tên đó đi, tôi nhìn chúng thật chướng mắt, còn nữa cái lưỡi dơ bẩn kia cũng lấy ra nốt đi toàn ăn nói những điều vô nghĩa"
"Đừng....đừng mà....Giang Thiên anh không được làm vậy"
Mặc kệ cô có la hét vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng thể kiểm soát được thú tính của hắn đang ngùn ngụt bộc phát.
Nhìn Đông Dực đang nằm quằn quại dưới đất vì bị đám người mặc đồ đen đó dùng roi da đánh vào chân, vào bụng, vào ngực mà khiến Phi Ca không dám quay lại nhìn.
Cô cắn răng đến nỗi đỏ cả mặt vậy mà Giang Thiên ngay cả khuôn mặt cũng không hề hiện lên tia thương xót
Chỉ trong thoáng chốc sàn nhà sáng choang bốc chốc đã tanh nồng mùi m*u tươi của Đông Dực.
Hai đôi chân của Đông Dực đã nét bét, tiếp đến là một con d*o sắc nhọn luồn vào miệng Đông Dực lôi chiếc lưỡi của anh ra ngay lúc ấy Phi Ca lập tức hét toáng