Thành phố XX, 7h30 sáng,
Khách sạn February
- Đến rồi thưa cô..._ Một tài xế taxi mở cửa ra, định chào tôi nhưng lại không thể phát âm nổi
- Nguyen_ Tôi nhắc- nhưng hãy gọi là Carol
Tài xế taxi mỉm cười với tôi
- Phải rồi cô Carol!
Tôi khoác balo lên vai, nhìn vào khách sạn mà tôi đã đặt, trông thật cũ kỹ với có khoảng 30 tầng và cả có tầng biệt thự trên thật phù hợp với tính cách tò mò của tôi.
Tôi bước vào một cách hăng hái nhưng không kém phần lễ phép. Tôi khá bất ngờ khi bước vào đây vì không có ai ở trong đây. Quái lạ, đây là khách sạn, sao lại không có khách thế này. Cách bày bố phòng chờ như là của thế kỷ XX vậy, cổ quái vô cùng. Tôi bước tới quầy tiếp tân, nhưng lại không có ai, tôi nhấn chuông một cách vui thú.
" Reng reng"
Hai tiếng chuông vang lên giòn giã, rồi từ quầy phía sau quầy tiếp tân mở cửa ra, có một người phụ nữ đã lớn tuổi bước ra
- Đừng nhấn nữa, tôi nghe rồi!_ Bà ta nói
Tôi quan sát bà ấy, bà ấy có mái tóc trắng bạc, mập và lùn nhưng lại tỏa ra sức ấm áp và trải qua nhiều đau khổ.
- Cháu chào bà, cháu đến đây để nhận phòng ạ!_ Tôi lễ phép chào ra dáng của người Châu Á
Bà ta nhìn như muốn đâm xuyên tôi, cả người tôi lạnh gáy
- Tên?
- Carolyn Nguyen
- Carolyn Nguyen, à cô đã đặt phòng cách đây 2 tuần. Theo tôi, tôi sẽ dẫn cô lên phòng.
Tôi khá bất ngờ, bà ấy biết đọc họ tôi một cách rành mạch, woa! Ngưỡng mộ quá! Tôi cùng bà ấy bước lên chiếc thang máy. Tôi khều khều bà ấy
- Dạ thưa, sao bà lại đọc được rõ tên cháu thế?
Bà ta quay sang nhìn tôi và rướn mày lên, cười bỡn cợt
- Sao cô nghĩ là tôi không biết, cô nghĩ là bà già này lẫn rồi hả?
Tôi lắc đầu chối
- Không có ạ, tại vì họ cháu rất khó đọc nên bà đọc được rõ.
- Được rồi cô Nguyễn, tôi là một người tiếp tân và việc của tôi là phải biết tên của khách
Bà ta nói xong, chiếc thang máy kêu "ting"
Tôi cùng bà bước ra, hành lang thật u tối, chỉ có ánh sáng duy nhất từ những chiếc đèn ở đây thậm chí không có cái cửa sổ. Đi qua một vài phòng tôi nghe tiếng của hai người đang... Tôi thì đang đỏ mặt, bà ấy thì không quan tâm vì biết việc này xảy ra nhiều.
- Dạ! Xin lỗi, cháu chưa biết mật khẩu wifi!_ Tôi nói
Bà ta không nhìn tôi, nói:
- Ở đây không có wifi hay sóng điện thoại, cô có thể dùng điện thoại ở trong phòng, gọi nội thành thì miễn phí, ngoài ra tất cả đều tính tiền.
Bà ta nói xong thì liền mở một cánh cửa phòng số 402, tôi liền bước vào. Căn phòng tối thui và không có cửa sổ, trông thật thiếu không khí. Bà ta ném chiếc khóa lên giường và nói
- Cô làm mất chìa khóa thì cô phải đền 500$, à nhân tiện, cô cần gì, gọi tôi, tôi là Melissa và chỗ để đá ở hành lang quẹo trái.
Đoạn, bà ta đóng sầm cửa lại, okay, khởi đầu tốt đẹp . Tôi cởi chiếc balo xuống, nằm lên giường. Sao tôi có cảm giác bị cầm tù thế này?
Tôi tò mò cầm lấy khay đá ra khỏi phòng, đi theo lời bà Melissa đã chỉ, tôi nuốt nước bọt. Sao tôi có cảm giác lạnh gáy nhỉ?
Tôi đã thấy khay
tôi múc đá bỏ vào khay
" Rột...rột" Tiếng đá rơi vào khay
Đột nhiên, có một thứ gì đó chạm vào mái tóc tôi một cách nhẹ nhàng, tôi lạnh ngắt quay người lại. Thật là lạ! Tôi thấy có cảm giác ớn lạnh nào đó.
Tôi đóng nắp thùng đá, cố kéo mình ra khỏi sự sợ hãi, đi về tìm phòng của mình.
Tim tôi tự nhiên đập một cách bất an, tôi hít thở vào một hơi, rồi tôi bắt gặp một người phụ nữ trung niên mặc đồ hầu phòng,