Chap 26:
-Rumple! Rumple!_ Tôi mò sau gốc cây biệt thự tìm kiếm con mèo màu đen, các bạn có thấy nó không?
Ha! Không thấy Rumple đâu cả, lạ quá, nãy giờ là tôi mới thấy cậu trên cửa sổ mà ta?
-Tyson! _ Cậu chủ thật sự của căn biệt thự bước ra đứng đằng sau tôi kêu tên ai đó
-Ôi, anh làm tôi hết hồn à
Tôi vỗ vỗ ngực để đấm cho tim quay trở lại chứ đừng lòi ra nữa, tôi nhìn cậu chủ có mái tóc đỏ đang nhìn tôi chăm chú với đôi mắt màu xanh tuyệt mỹ, khuôn mặt rất ra dáng đàn ông nhưng thân thể lại gầy gò vì thiếu ánh sáng. So với lúc cách đây 2 tiếng đồng hồ và đây. Muốn rụng rời tim quá ( Tim của Carol: Oppa~ Oppa~ Anh đẹp trai quá ~)
Tôi hậu đậu mê muội vấp phải gốc cây ngã xuống thuận tay kéo cậu chủ xuống và kết cục tôi nằm đè lên anh.
-Trời ơi, anh không sao chứ?
Cậu chủ gì đó không cử động miếng nào mà cứ mở to mắt nhìn tôi chăm chú, tôi kéo cậu dậy vội vàng xin lỗi. Anh cầm tay tôi để tôi đỡ anh lên, tiếng quạ kêu như tiếng chim hót đối với anh vậy.
-Tên…tôi…là… Harry._ Anh ấp úng nhưng chữ vẫn còn ngọng nghịu – Tên tôi là Harry.
-Còn tôi là Carolyn, rất vui được gặp anh_ Tôi giới thiệu lại bản thân cho anh
-Carolyn…_ Anh chỉ vào tôi rồi chỉ anh- Harry…
Tôi cười phá lên
- Đúng rồi, tôi là Carolyn.
Chúng tôi bước vào nhà, Lucy đứng tựa vào thành bếp đăm chiêu suy nghĩ
-Gì vậy em yêu?_ Giáo sư ôm chầm lấy bà
-Em nghĩ nếu như cậu chủ của nhà này còn sống thì bây giờ cậu ở đâu?
-Cậu chủ đi đâu, tôi theo đó
Bà giúp việc Kate lên tiếng, giờ bà được vệ sinh sạch sẽ hơn nên trong bà hiền từ như một người mẹ đang bao chở cho Harry.
-Vậy thì, chúng ta sẽ để cậu chủ Harry ở nhà chúng ta một thời gian rồi tính._ Giáo sư nói
-Cũng được, dẫu sao cậu cũng vô hại mà…
Mọi thứ dần dần tối mù bao quanh lấy tôi, và tôi gần như là ngã quỵ xuống.
-Carolyn! Carolyn! _ Ingrid lay tôi dậy
-Hả? Có chuyện…có chuyện gì vậy?_ Tôi tỉnh dậy sau cái tát của Ingrid
Tôi thấy tôi đang ngồi ở sảnh khách sạn với Ingrid đang nhìn tôi chăm chú
-Cô tự nhiên ngồi phịch xuống sopha rồi ngất xỉu? Có chuyện gì sao?_ Bà Mel nói
Tôi? Tôi không nhớ rõ nữa, điều tôi nhớ rõ nhất là gặp Harry ủa cậu ấy đâu?
-Ai là Harry? Tôi thấy cô về một mình mà?
-Cô không nhớ gì sao Carolyn? _ Layla vuốt má tôi sau đó sờ trán tôi – Cô không bị sốt cục cưng à
-Tôi không biết, mọi thứ quá mơ hồ.
“ Ting…”
-Có vẻ như là cô bị một phần gì đó của cô bắt buộc chị làm vậy._ Layla xoa đầu tôi
-Hả? Giống như là đa nhân cách sao?_ Tôi nhớ trong cuốn sách nào đó của tôi có nói về bệnh này
-Không, không phải đa nhân cách, đa nhân cách là khi xuất hiện con người hoàn toàn khác, còn cái này gọi là một phần là chị, một phần là…_ Bà Mel nói tiếp theo của Layla
-Là gì?
-Nỗi sợ của cô. _ Cậu cố