Chap 35:
-Carolyn, cái con này, nhất định tui phải đưa bà vào bệnh viện!!!
Mathew kéo tay tôi ép buộc
-Không! Không! Không bao giờ đâu, tui không thích ai chứng kiến vẻ thê thảm của tôi._ Tôi ngồi bệt xuống đất giữ tay mình lại không cho Mathew lôi
Mathew mệt mỏi bỏ tay ra, hét lên vào mặt tôi
-Bà có biết là bà đang bị bắt cóc không? Đó là một tội bắt cóc đấy.
-Cho tôi xin đi, ông biết IQ của tui thấp đến nỗi còn không nhớ nổi tên tội phạm mà…
Anh chống nạnh lườm tôi
-Thế à? Vậy tên nào mà tôi chỉ làm rớt 3 bản danh sách tội phạm xuống đất trong 1s là thuộc ngay thế?
-Chắc là con Carolyn xinh đẹp dễ thương nào khác rồi._ Tôi nhìn về phía khác vờ tỏ vô tội
-Bà mà không khai ra thì tui sẽ quy ra tội bao che tội phạm đấy!
-Mathew… Đừng bắt tui khai! @[email protected]
Đôi mắt lấp lánh chĩa về phía anh, Mathew tát vào mặt tôi.
-Này, bà có biết bà xấu cỡ nào không? Bà không thuộc tuýp của tui và tui đã biết hết chiêu rồi. Đừng hòng, ta không dễ bị lừa đâu.
-Tui méc Adrian là ông bắt nạt tui nè!!!
Đột nhiên, Mathew ngồi xuống đối diện tôi, chống cằm nhìn tôi chăm chú
-Không lẽ là chứng Stockholm* trong truyền thuyết?
*Stockholm: Hội chứng yêu người bắt cóc mình
- Mathew, nên nhớ trước mặt cậu là ai đấy, tưởng tui không biết hả?
- Được rồi, tui chỉ cho bà 1 tuần để nhớ và tự khai ra, nếu không tui sẽ không vì tình bạn bè bỏ bà vào tù đấy. Tin tôi đi, thú vị lắm!
- Được rồi!_ Tôi bí xị chu môi lên
.
.
.
-Trưởng khoa, tôi xin nghỉ!
Tôi đặt chiếc bìa thư màu trắng với 4 chữ đen ngòm cả đôi mắt “ Đơn xin nghỉ việc”
Trưởng khoa run run tay, mở bìa thư ra, sửng sốt.
-Tại sao cô lại xin nghỉ? Môi trường làm việc tệ đến sao?
Tôi lắc đầu
-Xin lỗi vì tôi đã bỏ bê công việc của mình nhưng tôi cần thời gian nghỉ ngơi, dạo này tôi mệt mỏi quá!
Mắt trưởng khoa ánh lên những tia đỏ, đập bàn quát vào mặt tôi.
-Cái gì? Cặp tình nhân các người đang trốn chạy sao? Tên Chris kia cũng biến mất mấy ngày nay, làm công việc dồn lên đầu tôi hết. Giờ tới lượt cô! Mẹ kiếp!
Tôi nhún nhún ngó bàn chân, mặc kệ tiếng mắng hay gào thét của trưởng khoa.
-Không được nghỉ, cô cần phải giải quyết hết đống rắc rối này đi!
-Tôi đi đây Mong là đơn xin nghỉ việc của tôi được duyệt
Tôi cúi chào trưởng khoa, mặc kệ những hỗn loạn trong phòng, bỏ đi dửng dưng. Tôi buồn buồn bỏ hết đồ đạc vào chiếc thùng nhỏ, tôi lại thấy mấy tấm hình. Tôi gập tấm hình chụp noel bỏ vào giỏ xách, cứ thế, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ. Tôi cởi bỏ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ cùng với bảng tên đáng tự