Chap 37:
-Tuần sau, tôi qua London rồi…
Jonathan khoanh tay tựa vào thành cửa, nghiêng đầu
- Lo sợ tôi quên em hả?
-Mơ tưởng hả? Tôi chỉ cho anh bớt thất vọng đấy, đừng làm phiền tôi nữa thôi
-Yên tâm đi, tôi đã nói rồi, em sẽ không thoát khỏi tôi đâu
Trán tôi lấm tấm mồ hôi
-Dù sao vào vấn đề chính, tôi có ý định đi du lịch, nhờ anh giữ lại phòng 402 nhé, tôi cũng cần chỗ để về. Tiền bạc không thành vấn đề._ Tôi đấm vào ngực hắn mỉm cười tinh nghịch
Hắn bỏ tay xuống, trầm mặc một lúc
-Chừng nào đi?
-Hai ngày nữa
-Đi vui vẻ, nhớ cầm theo dù và áo lạnh đấy.
“ Dễ thế cơ à?” Tôi vui sướng trong bụng
Ánh mắt hắn hằn lên tia thích thú, có vẻ như chuyến đi ở Anh sẽ rất vui đây.
-Khoan đã, lại đây!_ Jonathan vẫy tay gọi tôi
-Gì vậy…
Tôi chỉ mới bước một bước đã bị hắn đè vào tường cưỡng hôn một cách nồng nhiệt. Hắn ghé sát vào tai tôi nói nhỏ
-Ừ, tôi sợ em quên
.
.
.
Tôi lảo đảo trở về phòng với khuôn mặt đỏ bừng, tôi nhìn vào gương sờ đôi má, tay sờ lên môi.
-Chắc không có gì đâu!
Tôi lại sực nhớ đến Mathew, gọi điện cho anh, bảo tôi sẽ đi công tác ở Anh. Anh lập tức gào ầm từ đầu dây bên kia. Nghe một hồi cũng đủ ngán
-Xong chưa?
-Ya, thử cúp điện thoại xem
“ Cụp”
-Cúp rồi đấy, aihihi
.
.
.
Bầu trời London hôm nay ảm đạm, cả thành phố dường như chìm trong sương mù. Tôi run người cố gắng nhấn bàn phím mở mail giáo sư gửi.
“ Khoảng 13 học sinh mất tích mỗi năm, nghi là có dính đến tà giáo. Em hãy điều tra đi. Còn hồ sơ lí lịch kèm cmnd của em và Harry để trong balo của Harry đấy”
-Ắt xì
Harry ngồi bên cạnh vỗ lưng, nhưng vết thương cũ làm tôi khó chịu thêm.
-Được rồi Harry, cho tôi mượn balo cậu đi!
Harry mở balo ra lấy hồ sơ và cmnd của tôi làm tôi mở to mắt
-Carolyn Parker? Tên gì bánh bèo vậy? Còn cậu? Ồ, là Harry Murphey! Cái tên giáo sư này!!!
Vi tính tôi dường như biết tôi đang nhắc đến giáo sư thì lại gửi mail của giáo sư đến.
“ À, em nhớ mua sách giáo khoa nữa nhé, và nhớ, đừng vi phạm nội quy nhà trường.”
Tôi tặc lưỡi đầy ức chế
-Vi phạm nội quy nhà trường.Xí!
Tôi lôi ra túi xách ra cái gương, soi tường nét mặt trông mình đủ làm học sinh cấp 3 chưa. Tôi hình như dùng kem dưỡng da quá lố rồi.
-Không biết lừa trong phim không… Harry, còn anh thì…
Harry thì “ No comment”. Dù bị nhốt trong chính ngôi nhà mình nhiều năm vậy mà khuôn mặt vẫn đẹp trai rạng ngời như vậy và sau nhiều lần dưới bàn tay thần thánh của giáo sư đã nâng khuôn mặt lên ngang hàng với diễn viên điện ảnh. Nhìn chẳng khác nào học sinh cấp 3, có khi trẻ hơn. Không ai có thể nhận ra anh đã 30 rồi đâu. Lại còn khoác chiếc áo khoác dài màu đen trong thật là “ Hot”.
-Nhìn gì mà nhìn!_ Tôi cảnh cáo mọi người trong quán café đang nhìn Harry.
“ Tôi ghét anh, sao anh lại trẻ hơn tôi được chứ” Tôi khóc thầm
Harry dành lấy Laptop của tôi, bấm chữ Humbert làm tôi