“ Két…”
-Lại lần nữa đi!_ Tôi vui sướng hất tóc lên sau một hồi đầu tóc rũ rượi
Alex thở gấp gáp, mặt cũng xanh lét.
-Haha, vui ghê. Chúng ta chạy đua với cảnh sát giao thông, thậm chí còn chạy vào rừng suýt nữa rơi xuống sông.
Harry cứ mãi vịn chặt vào tay cần trên đầu, vẫn không tỏ ra biểu hiện sợ hãi nào cả.
-Cũng may cục cưng của tớ chịu được đấy._ Alex sờ vào nũng nịu vô lăng.
-Xin cậu, đừng như vậy!_ Tôi nài nỉ van xin
Có một người phụ nữ trung niên mặc áo đầm đen mặt mày cũng đen theo gõ cửa kính bên cạnh tôi. Alex bấm vào nút mở cửa kính hộ tôi
-Các em nghĩ các em đang làm gì thế? Đây là hành vi thiếu tôn trọng nhà trường. Và có phải đó là Carolyn Parker và Harry Murphey?
-Dạ!_ Tôi gật đầu, chợt nhận ra đây không phải là giọng nói hối thúc trong điện thoại
-Còn cái người kia…_ Bà ta nheo mắt chỉ về phía Alex ăn mặc bụi bặm – Là bác em hả?
Cô nàng của tôi đập tay vào vô lăng nổi nóng
-Thế là đủ rồi!
Thông cảm, cô nàng của tôi ghét bị gọi là già lắm!
-Bác…bình…bình tĩnh lại…_
Trong đầu tôi nghĩ ra kế sách, bèn nhéo bắp tay Alex bắt cô nàng hùa theo tôi. Cô nàng giật mình, tôi càng nhéo mạnh hơn, cô nàng đành phải chấp nhận làm “ bác” của tôi.
-Xin chào, tôi là Alex, Alex…
-Alex Parker!_ Tôi nói hộ họ cùng cô nàng
-À đúng rồi, Alex Parker. Tại vì nhìn cô giáo đây trẻ quá nên tôi hơi lơ đãng
Bà ta lấy hai tay sờ lên má ngượng ngùng.
-Xin chào cô Parker!_ Bà ta bắt đầu phô ra vẻ mặt nịnh nọt với “ bác” của tôi.
-Thứ lỗi cho tôi cô giáo, tôi hơi cưng chiều tụi nó
Alex bắt đầu bước vào vai diễn, cầm tóc tôi đè đầu tôi xuống để chào bà giáo viên này tiện thể trừng phạt tôi. Tôi đành nghiến răng nhẫn nhịn. Nếu Alex mà làm diễn viên, chắc chắn sẽ đoạt giải Oscar mất thôi.
-Ồ, không sao đâu bà Parker, mỗi khi ai vào học viện này ra đời đều là nhân tài cả. bà không cần quá lo lắng.
Tôi bĩu môi, nhân tài hay xác chết?
Chúng tôi mở cửa bước ra khỏi xa, Alex và Harry giúp tôi khênh đồ, tiện thể tránh xa bà kia và mặt hằm hằm hỏi tôi.
-Sao cậu lại bắt tớ làm vậy?
-Thông cảm đi, tớ cần cậu làm người bảo hộ một chút, tiện thể tạo cho cậu cơ hội quan sát nhà trường này.
-Fuck! Bà kia dai quá!
-Em Carolyn này, em lớn vậy rồi còn để mẹ em khênh đồ giúp à?_ Bà ta bắt đầu lên mặt chỉ trỏ tôi được cưng chiều
-Dạ?
-Không sao đâu cô, tôi rất yêu quý cô cháu gái duy nhất và bạn nó. Mong cô đối xử với nó thật tốt.
Tôi bắt đầu rợn gáy với diễn xuất của Alex. Cô nàng xoa đầu tôi, giả vờ dặn dò nắm lấy tay tôi và hôn lên má tôi. Nước mắt không biết lấy ở đâu ra rơi lệ. Tôi cảm giác mình giống như kẻ bị hiến tế hay là tội phạm đó!
Đệt! Đừng diễn