Tất cả các thầy cô nhanh chóng lao ra khỏi phòng giáo viên chỉ riêng chúng tôi vẫn còn đơ tại đó.
-Shit!
Tôi bật ra tiếng chửi rủa, đứng dậy định chạy theo nhưng hắn đã giữ tay tôi lại.
-Em vẫn còn bị phạt thưa cô Nguyen, à cô Parker
-Jonathan, hiện giờ có một người bị treo cổ, anh bắt tôi phải ở đây chần chờ hả đồ thần kinh máu lạnh.
-Tôi không ép em nhưng em đừng làm gì dại dột cả.
-Không biết chuyện này có dính đến anh không, nếu có, hố hố, rất vui sướng khi được tống anh vào trại giam.
-Cứ thử đi, em vào cùng tôi luôn. Tôi ở trại giam một mình sợ lắm
Hắn thả tay tôi ra, Jonathan đứng dậy cùng tôi đi đến hiện trường bị treo cổ. Nhiều học sinh tụ tập lại sợ hãi hét lên, ôm nhau khóc, có người thì nôn thốc nôn tháo, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lạ thay, đây là lớp học tôi mà!
-Các em bình tĩnh lại! Quay trở lại về phòng mình đi_ Mary đứng ra giải toán hết học sinh rồi chỉ tôi – Cả em nữa trò Parker, em nên về phòng mình đi!
Mặt tôi nhăn lại đanh đá, tôi muốn coi hiện trường nhưng Jonathan ra vẻ mặt tốt bụng
-Em ấy là một thám tử trung học giỏi khi ở Mỹ đấy cô Mary, cô nên cho em ấy cơ hội đi chứ!
-Thám tử?
Mọi người đổ xô ánh mắt ngạc nhiên về phía tôi. Nè nè, tôi không phải thám tử, chỉ là một nhà tâm lý nghèo cần tiền thôi!!! Theo sự chỉ dẫn của hắn, tôi đành gật đầu.
Rốt cục thì tôi cũng vào được lớp học, thấy Harry đang ngồi trước bục giảng nhìn cái xác của Carmen- cô nàng hôm qua tôi gặp treo lơ lửng trước phòng. Cô nàng mặt trắng bệt với cái mồm há rớt nước bọt kinh hãi, không còn chút máu. Đồng phục vẫn còn nguyên. Cả lớp học cũng rất gọn gàng nên khó xảy ra xô xát. Không lẽ Carmen leo lên bàn thắt cô vào bàn? Vớ vẩn, hôm qua cô nàng vui lắm, có chuyện gì làm cho cô buồn đâu?
-Harry? Cậu có sao không?
Tôi lo lắng chạy đến ôm chầm Harry . Anh im lặng không cảm xúc vẫn nhìn xác Carmen đầy suy tư
Bà hiệu trưởng Lizzy bước vào kèm theo vẻ mặt “ lại nữa rồi”
-Trò Carolyn, trò Harry, làm ơn hãy giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra?
-Em không biết thưa cô, nhưng theo vẻ mặt của cô, chuyện này hình như xảy ra rất nhiều lần phải không?
Lizzy lắp bắp không nói nên lời mắng tôi
-Em thì biết gì hả đồ ranh con miệng còn hôi sữa, bọn điên thời nay thật là…
Jonathan dựa vào tường xem trò vui
-Nãy giờ trong phòng này có ai vậy Harry, hình như cậu không ra khỏi phòng phải không?_ Tôi mặc kệ Lizzy quay sang hỏi Harry
Harry ôm mặt khổ sở, rồi, anh cất tiếng
-Trong phòng ngoài tôi ra không còn ai, lúc tôi định đi ra. Carmen đem vẻ mặt không bình thường đi vào phòng cầm theo sợi dây tự treo cổ mình.
-Vậy mà cậu không ngăn hả, Harry?_ Tôi ghì chặt vai anh, bực mình
Harry nhìn tôi với ánh mắt chứa chan nỗi sợ. Anh không nói gì nữa
-Theo như tôi biết, vì trò Harry lại không biết cứu bạn nên sẽ quy trò ra làm bao che tội phạm, giao trò cho cảnh sát _ Lizzy chỉnh lại đầu tóc khinh bỉ Harry
-Cái gì? Không thể nào, không thể nào đổ lỗi cho cậu ấy!_ Tôi điên