Chap 46:
Tôi chết chưa nhỉ? Mong là chưa chết
-Carolyn… Mình có quá tay không?
-Không đâu Fiona, cậu làm tốt lắm _ Giọng nói trầm ổn của April vang lên
Tôi dùng cả sức lực chống hai tay để ngồi dậy, ngẩn đầu lên nhìn 3 người bạn ở đây – Fiona, April và Alison và tôi đang ở trong phòng học.
-Chuyện…chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Ba người bạn nhìn nhau sợ hãi. Alison đỡ tôi dậy
-Xin lỗi Carolyn, chúng ta là những người duy nhất còn đủ tỉnh táo nhận ra đây không phải là học viện.
-Vậy là sao?_ Tôi nuốt nước bọt
-Bạn có lẽ đã đọc nhật ký của Carmen rồi, bạn ấy có thật và chúng ta đang ở trong địa ngục.
Tôi đang bắt đầu hoang mang nha, tôi chỉ vừa bất tỉnh mà mọi thứ đã đảo lộn lên hết rồi
-Đây không phải là học viện, mà là lò tế của mấy bọn điên khùng kia. Chúng mình vừa mới nhận ra thôi_ Fiona giọng buồn buồn mà giải thích cho tôi
-Khi mới nhận ra bọn đó chuẩn bị sẽ giết cậu, mình bắt mọi người phải cô lập cậu để cậu không phải bị gì cả_ April nghiêm túc nói
Đầu tôi trống rỗng chạy về phía cửa lớp, mở ra thì có một làn gió nóng phà vô mặt tôi, tôi mở mắt ra thì đây không phải là hành lang, chỉ là một lối đi dơ bẩn với nhiều cái dây gai quấn chặt.
-Đừng ra đó, Carolyn! Lớp học này là nói duy nhất mà bọn đó không thể tới_ April kéo tôi lại và đóng cửa chặt lại
-Nhưng nếu mà chúng ta không chạy ra đó, chúng ta cũng sẽ chết dần chết mòn mà thôi_ Tôi bực mình với mấy cái bọn hay sợ hãi này rồi – Mình có kế hoạch, chỉ cần chạy lên sân thượng, càng cao càng tốt. Vì càng sâu thì chúng ta chỉ là đang ở địa ngục thôi.
-Nhưng…_ Mọi người ngập ngừng
-Nếu các cậu sợ thì thôi, cứ chết dần ở đây đi! Tôi sẽ tự đi và tôi sẽ sống sót khỏi nơi chết tiệt này
Tôi hùng hồn tuyên bố, đạp cửa một cách mạnh bạo. Ba người kia thì hít một hơi dài
-Chúng mình sẽ đi, mình không muốn chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu!_ Alison thay mặt cả bọn tuyên bố, tay sờ bụng đầy âu lo.
Tôi nở nụ cười tự hào. Thế mới đúng chứ!
Thế là cả bộ tứ chúng tôi đi với bước đi đầy mạnh bạo. Cho đi được bao lâu thì tôi nhìn thấy nhiều bóng đen loạng choạng đi tới gần, tôi quan sát kỹ hơn thì là cái bọn nhìn giống con người nhưng không phải. Giống như người bị bỏng toàn thân rồi quấn với da người vậy. Bọn chúng lại cầm dao!
Ba người bạn đứng núp sau lưng tôi. Tôi bứt cái ống dài ở đó làm gậy. Làm ơn noí với tôi bọn này sẽ không hồi sinh nhé!
“ Pằng”
Một tiếng súng nổ ra cực lớn, mấy bọn kia quay đầu lại để ra một đường trống. Ha, xuất hiện cực ngầu như một ánh hào quang vậy.
-Harry!_ Tôi hét lên vui sướng
Tôi chạy đến ôm Harry, gõ vào ngực anh
-Anh đến cực kỳ đúng lúc, còn cây súng lấy đâu ra vậy?
Harry nắm tay tôi chạy đi, 3 người bạn chạy theo chúng tôi. Chúng tôi chạy đến giữa trung tâm của tù ngục sau chạy vòng vòng.
-Nơi quái quỉ gì thế này?_ April tứ giận dậm chân- Có phải chúng ta về lại chỗ cũ?
-Suỵt!_ Harry bảo mọi người im lặng
Mọi người cảnh giác bốn phía, mặt đất rung chuyển lòi ra những cái dây gai sắc bén. Tôi bị cái những cái gai vây quanh và quấn chặt nâng lên cao. Mấy cái cây gao đâm xuyên dai đau muốn úa máu. Đau cực kỳ đó. Khi thử hơn mười nghìn cái gai đâm có đau không?
-Carolyn!!!
Tôi không thể giãy dụa, càng giãy dụa, nó càng đâm sâu hơn thôi. Một người trùm một cái áo choàng màu đen xuất hiện như phép thuật
-Thử đi, cô gái này sẽ chết. Các ngươi không thể nào thoát ra khỏi đây đâu.
Harry bắn vào tên áo choàng đen. Viên đạn bị nuốt chửng vào áo choàng.
-Đừng có ngu ngốc vậy tên đần thợ săn nhà ngươi. Các ngươi không thể giết được ta!
-Harry… Đưa…ba…người…kia lên…sân…thượng trốn…đi
-Câm mồm đi!
-Á!!!
Tôi bị những cọng dây sắt gai ấy trói chặt hơn nữa, máu nhuộm đỏ cả dây gai rơi xuống mặt đất
-Carolyn!
Tên trùm áo choàng đen biến mất như cát bụi, mấy cái dây gai lôi tôi xuống vực thẳm không thể thấy nỗi ánh sáng.
Mọi người sợ hãi chạy đến nhìn về phía tôi đang bị lôi xuống bật khóc
-Carolyn…
Nhưng riêng Harry thì vẫn bình tĩnh như mọi khi kiểm tra chiếc súng
-Nhanh lên, chúng ta phải lên sân thượng…
.
.
.
Tôi đang bị treo chiếc thang cao, dưới chân là một đống rơm và mùi dầu bốc lên nồng nặc. Nơi bí ẩn nào nữa vậy? Tôi bị trói hai tay ra đằng sau bằng dây thừng. Tôi không thể cử động được nữa. Cả người tôi kiệt sức quá rồi. Đây giống như một nhà thờ vậy. Chỉ khác tại sao trước mặt tôi lại có hình vẽ người bị đốt thế này? Tôi chưa muốn làm BBQ dù BBQ rất ngon nhưng là thịt người mà tôi lại là nạn nhân. Cái cảm giác bị đem lên lò mổ là vậy sao?
Cả bầy người mặc áo choàng đen kín mít mặt đứng tụ tập quanh tôi. Điềm xấu phải không?
-Hỡi chúa, xin hãy tha lỗi cho chúng con, chúng con xin người hãy thanh tẩy chốn linh thiêng này.
Tôi sợ hãi tột độ chảy cả nước mắt giãy dụa. Một người đến gần tôi cầm cây đuốc để lộ ra tay hình xăm