Chap 51:
“ Nụ cười của em đẹp lắm, cứ cười mãi như thế đi bởi vì nếu khi rời xa tôi còn thấy nhớ.” - Jonathan Mars
-Cái này thật sự không nằm trong dự định của tôi…
Tôi muốn chết vì đau tim vì sau khi kẻ tội đồ đây mở nguyên một căn phòng bí mật của hắn và quá nhiều dụng cụ tra tấn.
-Anh thích lịch sử hả?_ Tôi quay sang hỏi hắn
-Khá hứng thú! Sao?
-Bởi vì mấy thứ này đã thể hiện ra rồi, đóng lại được không?
Hắn đóng cửa lại, tôi sờ cái đầu nhỏ gọn của hắn và cảnh cáo.
-Nếu mà tôi mà thấy anh bước vào đó dù chỉ cái cửa này mở ti hí, tôi thề tôi sẽ thiến anh như anh đã làm với mọi người.
Hắn nuốt nước bọt, tôi quay lại đằng sau đi tim cái băng keo để dấnh chặt chỗ này và chắc chắn rằng hắn sẽ không đụng đến nữa. Hắn trở lại thành Jonathan ôm sau lưng tôi, vùi mặt vào mái tóc tôi.
-Anh làm cái gì vậy…
-Suỵt… Để yên vậy đi, tôi đang đau lòng…
…..
Maggie ngồi xuống giường, nhún vài cái. Nệm đẹp, êm. Bồn tắm rất sang chảnh. Rốt cuộc chỗ này như thế này mà mọi người đồn vậy?
Bỗng, cô nghe tiếng gõ “ cộc…cộc” ở phòng kế bên. Cô đứng dậy và áp tai sát tường mà lắng nghe. Tiếng gõ cộc cộc 3 tiếng rồi ngừng, rồi lặp lại. Cô xanh mặt ròi xa bức tường ôm miệng kinh hãi. Đúng là không có gì ổn trong tòa nhà này rồi, quá nhiều linh hồn chết chóc không được an nghỉ.
“ Cộc…cộc…cộc”
Tiếng gõ cửa vang lên, cô mở cửa thì thấy Cody- anh chàng phục vụ phòng mang đồ ăn đến cho cô.
-Đồ ăn cô gọi đây thưa quý cô
-Cảm ơn anh.
Cô lỡ chạm tay vào Cody thì tay cậu lạnh giá như xác chết, cô rút tay lại nhìn cậu. Cậu mỉm cười với nụ cười của anh chàng phục vụ.
-Chúc cô ngon miệng và mong cô hãy cố sống sót để rời khỏi đây…
Giọng nói ma mị của của cậu ẩn chứa nhiều hàm ý làm cho Maggie chỉ nhìn vào dĩa đồ ăn mà không dám ăn. Đây không phải là khách sạn, đây giống như một xã hội của người chết chưa muốn được siêu thoát. Đây là địa ngục!!!
Cô bám vào tay cửa, cửa mở, cô thò đầu ra nhìn hành lang dài tít tắp mà