Shit! Tôi đang ở đâu thế này.
Cả người tôi tê nhức không thể nào tỉnh dậy được, tê một cách đau đớn. Tôi cảm giác tôi nằm trên một cái giường rộng rãi, mềm mại nhất mà tôi từng nằm. Tôi lăn qua lăn lại, mở mắt ra và nhìn lại quần áo mình vẫn còn. Tôi đang ở đâu thế này?
Tôi ngồi dậy vươn vai lên, dần dần định hình được đây là đâu.
Một căn phòng, mọi thứ ở đây khác với những phòng khác của khách sạn. Sang trọng hơn nhưng lại cổ hơn, vả lại, mang lại cảm giác rất cô đơn, lạnh lẽo. Toàn là gỗ của thế kỷ quý từ XVIII không à!
-Trời! Mình đang ở đâu vậy, đừng nói trong lúc say quá mình đột nhập phòng người khác nhé_ Tôi vỗ vỗ mặt tôi
Tôi nhanh chóng leo xuống giường, rồi, thấy một chàng trai ngồi dưới cửa sổ, ánh nắng chiếu vào làm tăng vẻ rạng rỡ của hắn, hắn chóng cằm lên nhìn tôi. Là Jonathan, tôi biết mà, và hắn đã gỡ cái mặt nạ ra, để lộ ra khuôn mặt đẹp như thiên thần của mình.
-Ơ…à _ Tôi không thể nghĩ được gì để biện minh cho sự đột nhập của tôi
Cuối cùng, Jonathan đứng dậy và tiến về phía tôi, để 2 tay phía sau, cười quỷ quyệt.
-Tôi nghĩ, tôi nên đi vậy!_ Tôi lảng đi, bước tới cửa, hắn giữ tay tôi lại.
-Cô mặc đầm của tôi, ngã trên người tôi và nằm trên người tôi báo hại tôi không thể ngủ được, cô nên báo đáp một chút chứ!
À, cuối cùng tôi cũng nhận ra ý tứ trong lòng hắn, vội vàng trả lời lại hắn
-Thành thật xin lỗi anh, bộ đầm này, tôi sẽ trả cho anh nguyên vẹn, còn việc ngủ trên giường thì thật xin lỗi, hình như tôi nhầm phòng, tôi mời anh đi ăn nhé!
Tôi vỗ vỗ vai hắn, sau đó tiếp tục đi. Khi tôi chạm vào nắm tay cửa, hắn liền ôm chầm tôi từ phía sau lưng, đặt đầu hắn lên cổ tôi giống như muốn thưởng thức cổ tôi vậy.
-Tôi muốn cô trả tôi bây giờ!
-Anh chưa làm gì tôi đấy chứ!_ Tôi bất ngờ ôm ngực lại trừng mắt về phía hắn
Tôi sợ hãi đẩy hắn ra. Thật sự tôi không quen biết tên này, mãi không quen biết mà sao hắn lại dai vậy chứ! Mới gặp lần đầu mà.
-Tôi… không quen anh, còn việc báo đáp là tôi thề tôi sẽ báo đáp anh và đừng có đến gần tôi.
Nói xong, tôi mở cửa bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Tình huống hồi nãy, là sao vậy? Rất dễ bị hiểu lầm
Hắn đứng ở bên trong, không ngừng nhìn vào bàn tay phải mà đã chạm ngực nàng, khẽ thích thú, cố gắng nhớ lại mùi hương của nàng. Thật là ngọt quá, ngọt lịm luôn. Hắn đã được nhìn nàng ngủ, nàng ngây thơ ngủ thật đáng yêu
Hắn mở cửa phòng bên cạnh phòng hắn, lắc đầu ngao ngán nhìn vào đống xác chết bên cạnh. Đôi mắt nhướn lên, thật hôi thối mà!
Mấy cái xác là xác những thằng chọc nàng vào buổi tối. Hắn không định giết, nhưng lại dám đụng vào người phụ nữ của hắn. Chết là xong! Còn cái tên sờ mông nàng bị hắm băm thành mấy nhát treo lủng lẳng ở đầu giường.
Hắn khẽ thở dài, sau đó đóng cửa phòng lại, treo biển “ cấm làm phiền” lên, chán nản lấy từ trong túi ra một chiếc tẩu, hút nó cho khỏe khoắn. Hắn đi dạo giữa những hành lang, trong đầu không ngừng nghĩ về nàng.
Carolyn Nguyen
Tên của nàng thật lạ
Nó lai giữa Á- Âu, nhưng nàng khác, nàng không phải hoàn toàn là người Châu Á, nàng là người có nét Châu Âu chính cống, nàng có đôi mắt xanh hiền từ, trong veo không một gợn sóng hoàn hảo của người phương Đông, nụ cười của nàng như một ngọn lửa, một ánh sáng nhỏ nhoi từ trái tim hắn. Lúc nhìn thấy nàng, hắn có cảm giác rất lạ kỳ. Không thể nào hiểu nỗi. Giống như là họ đã gặp nhau ở đâu rồi.
Và nàng cũng là người đầu tiên hắn cho sống sót cho cuộc đời đầy rẫy tội ác của hắn. Hắn dường như thấy, hắn yêu nàng thật rồi.
Hắn thắc mắc, nàng là một tờ giấy trắng tinh tươm, là một bông hoa tuyệt mỹ, một thiên thần. Còn hắn nhìn lại bản thân hắn. Hắn chẳng qua chỉ là một con quỷ, à không, còn tệ hơn cả quỷ nữa. Quỷ còn nể người, còn hắn nể ai?
Tôi chạy đi trước những hành lang dài lê thê của khách sạn, hắn ta phòng mấy vậy? Sao mà nãy giờ tôi lết mãi không tới vậy. Mặc cái đầm dài lê thê đi thật bực mình mà! Thế là lo chạy khỏi hắn, tôi va phải vào người mà tôi thật sự không muốn va
Sally Hunts, cô ả mất lịch sự ở hành lang khi trước. Cô ta nhìn thấy tôi như nhìn thấy đấng cứu thế vậy. Cô ta nắm chặt tay áo tôi, miệng không ngừng van xin
-Cứu tôi với, cứu tôi với
Tôi bối rối, hỏi han lại cô ta
-Chuyện gì vậy?
-Phòng tôi, phòng tôi có một thứ gì đó muốn giết tôi, nó chui từ gầm giường ra, nó muốn giết tôi, cứu tôi với!_ Sally van xin giải thích kèm theo chứng khổ sở và sợ hãi tốt độ
Quái vật? Chui từ gầm giường? Máu tò mò của tôi dâng lên
-Nghe nè, cô có mang điện thoại không? Nếu có thì báo cảnh sát đi
-Tôi… không có
Tôi nuốt nước bọt. Nếu mà nói cảnh sát cái vụ này chắc là chửi chúng tôi khùng quá. Mặc dù tôi không ưa cô ta nhiều nhưng bản tính tôi là một bác sĩ, lương thiện nên, đành thở dài giúp tôi
-Cô có thể đưa tôi tới phòng cô coi thử được không?
Cô ta lắc đầu dứt quyết không chịu, tôi an ủi
-Cô phải đưa tôi đến để tôi có thể giúp cô, tiện thể lấy đồ cho cô luôn.
Suy nghĩ một hồi, cô ta mới gật đầu đồng ý, đứng sau lưng tôi để tôi kéo đi về phòng. Tôi đứng trước phòng cô ả, tim đập thình thịch một cách mạnh mẽ của hai chúng tôi vang lên. Tôi hít một hơi vào, bàn tay hơi run một cái mở cửa ra.
“ Két…”
Tôi hí mắt, mở to mắt ra. Không có gì cả, phòng trống không. Tôi chỉ nghe mỗi mùi thịt ôi nồng nặc bốc lên đâu đâu.
-Không có gì ? Tôi nghĩ cô nên mua chai xịt phòng đi, mùi hôi quá!_ Tôi bịt mũi, nhăn mặt nói với Sally.
Cô ta buông tôi ra một cách kiêu ngạo, đôi mắt mở to bất ngờ
-Nhưng mà khi mùi này bốc ra, hắn ta lại ra khỏi gầm giường tôi_ Cô ta tức giận hét lên vào mặt tôi.
Tôi đang định kêu cô ta bình tĩnh thì tự nhiên sau lưng cô ta có một cục thịt da người, à không, tên này chỉ có da thôi, không có ngũ quan gì cả, tôi tưởng hắn là cục thịt cầm lấy con dao đâm vào cổ cô ta.
Tôi bịt miệng lại kinh hãi ngã ra tường, cảnh này, tên hề!!!
Tên cục thịt này đâm cô ta xong, nhai ngấu nghiến của cổ cô ta, giống như hút máu vậy. Tôi kinh hãi chứng kiến