Về đến nhà, bởi vì Khúc Thiên cũng tới nên dì nói muốn đi ra ngoài mua đồ ăn. Cậu bé kia đang ở lầu một làm bài tập. Tôi chạy nhanh lên phòng xem sao. Cũng may, không có dấu vết gì, đồ vật đều ở nguyên tại chỗ. Thật tốt, cậu em này cũng coi như hiểu chuyện.
Khi ở dưới lầu, tôi nghe được tiếng của ba tôi cùng Sầm Tổ Hàng truyền ra từ phòng bếp.
“Ba muốn sính lễ là gì thì cứ nói, tuy rằng hiện tại con là hai bàn tay trắng nhưng Khúc Thiên thì có.”
“Ài, Minh hôn, ta là ba thì còn muốn sính lễ gì được. Sầm Tổ Hàng, ta chỉ mong con đừng chạm vào Khả Nhân của ba. Con bé thân thể yếu đuối, ta chỉ muốn thấy nó sống khỏe mạnh là được. Cũng mong còn về sau đừng ép nó tự sát đi với con. Ta đã tìm đọc sách, đều nói Minh hôn cuối cùng đều sẽ phải tự sát. Khả Nhân nhà ta từ nhỏ đến lớn đã không có mẹ, con hãy cho nó sống mấy năm vui vẻ đi.”
Lòng tôi trầm xuống. Trong khoảng thời gian này tôi không nghĩ tới nhiều như vậy. Thậm chí tôi cho rằng ba tôi đã có dì, có cậu em kia thì sẽ không thương tôi nữa. Hóa ra ba vẫn luôn yêu thương thôi.
Khi ăn cơm, ba cùng dì tuyên bố, bọn họ đã đi đăng ký kết hôn. Hiện tại muốn chính thức nói với chúng tôi một tiếc, đều là kết hôn lần hai, hơn nữa cũng đã có tuổi cho nên chỉ cần như vậy.
Ăn cơm xong, khi chúng tôi ra khỏi cửa thì trời đã đen. Lên xe, xe chậm rãi đi ra khỏi con đường nhỏ, Tổ Hàng nói nhỏ: “Anh sẽ không khiến em phải tự sát cùng anh.”
“A? Anh biết em nghe lén?”
“Ừ, anh không phải giống như quỷ, anh là bị luyện hóa mà thành. Anh chỉ có một con đường duy nhất, chính là bị hồn phi phách tán. Cho nên cũng không cần em đi theo làm gì. Ba đã lo lắng thừa rồi.”
Nghe anh ấy nói, lòng tôi càng trầm xuống. Một lúc sau, tôi cố gắng mỉm cười, nhìn anh ấy nói: “Đừng nghĩ về chuyện này, nghĩ tới ngày kia chúng ta chụp ảnh thì nên chụp phong cách gì đi. Chụp trong nhà nhất định có nhiều lựa chọn, chọn tông trắng đi.”
Anh ấy không trả lời, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu tôi.
Ba ngày thật sự trôi qua rất nhanh, đặc biệt khi có sự kiện trọng đại chờ chúng tôi như vậy. Vốn dĩ nghĩ tự mình lái xe tới trước, nhưng lo lắng khi chụp ảnh, thân thể Khúc Thiên đặt ở trong xe trong thời gian dài sẽ bị người ta phát hiện nên dứt khoát tới
đúng giờ.
Hơn sáu giờ chiều, chúng tôi ăn cơm xong liền đi qua, trời đã sẩm tối nhưng vẫn còn ánh chiều tà cuối chân trời.
Khi lên xe, tài xế hỏi: “Mỹ nữ đi đâu đây?”
Tôi nhìn Sầm Tổ Hàng bên cạnh, người tài xế này dường như không nhìn thấy anh ấy. Báo địa chỉ, trong lòng tôi có chút lo lắng. Lỡ như đi chụp ảnh, nhiếp ảnh gia gì đó không nhìn thấy anh ấy thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như máy ảnh không chụp được anh ấy thì phải làm sao bây giờ? Hẳn là sẽ chụp được đi, không phải trên mạng có rất nhiều ảnh chụp được quỷ sao?
Khi tới viện ảnh, nơi đó chỉ còn lại một nhóm chụp ảnh cuối cùng đang chuẩn bị rời đi. Nhiếp ảnh gia chờ chúng tôi hỏi chúng tôi đã ăn cơm chưa? Có cần nghỉ ngơi không? Cuối cùng còn nói: “Công việc của hai người nhất định rất bận, nếu không thì sao lại chụp buổi tối? Có điều chụp nội cảnh thì ban ngày hay buổi tối đều giống nhau, sẽ không ảnh hưởng tới chất lượng.”
Tôi gật gật đầu. Vừa rồi cô ấy dùng từ “hai người”, xem ra người này có thể thấy được Tổ Hàng.
Chụp ảnh cưới, các cô dâu thường phải trang điểm rồi thay trang phục cũng cần cỡ hai giờ. Chuyên viên trang điểm đưa tôi đi tới khu lễ phục, chọn lễ phục, đó là một phòng kín. Kỳ thật toàn bộ studio này đều là phòng kín, chỉ có ở trung tâm này là có điều hòa thôi.
Vào khu lễ phục, điều đầu tiên tôi cảm nhận chính là thật âm trầm. Ba tủ quần áo to treo đầy quần áo rậm rạp. Có thuần trắng, có màu sắc sặc sỡ… nhìn hoa cả mắt.
Chuyên viên trang điểm hỏi tôi có muốn chụp với áo lụa trắng trước không. Sau khi xác nhận, cô ấy liền đi tìm quần áo cho Tổ Hàng. Quần áo cho chú rể tương đối dễ tìm, cô ấy bảo tôi ở chỗ này từ từ xem, từ từ chọn.
Chuyên viên trang điểm vừa đi khỏi, nơi này chỉ còn lại một mình tôi. Tôi lật những bộ quần áo trong tủ áo kia, trong lòng bắt đầu sởn da gà.
Kể từ khi tôi tiếp xúc với phong thủy, tôi bắt đầu tin tưởng vào trực giác của mình. Có những thời điểm trực giác rất chuẩn. Giống như hiện tại, cảm giác nổi da gà này rất rõ ràng là có thứ gì đó đang ở gần tôi.