Khúc Thiên gật gật đầu, nói: “Ừ, lát nữa anh quay lại. Có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh.” Nói xong anh ấy xoay người rời đi.
Vốn nghĩ Khúc Thiên rời đi thì dì sẽ thôi, không ngờ dì lại đi theo ra cửa phòng bệnh, giữ lấy tay Khúc Thiên, nói: “Gọi ba mẹ cháu tới, sao lại có chuyện dễ dàng như vậy được. Trước kia ta đã nói không cho hai đứa sống chung, ba Khả Nhân cứ mơ hồ mắt nhắm mắt mờ. Hiện tại xảy ra chuyện, bỏ thai cũng không phải chuyện nhỏ, cậu bảo ba mẹ cậu lại đây nói chuyện.”
Đó là hành lang đấy mẹ kế à! Đây thật sự chính là mẹ kế!
Khúc Thiên gỡ tay dì ra, quay sang đám người đang tụ tập xem náo nhiệt, nói: “Bác sĩ Phó, nhờ bác sĩ giải thích một chút.”
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới. Ông mở cửa phòng bệnh, nhìn tôi một cái mới quay sang giải thích cho dì.
Khúc Thiên cũng thừa dịp này rời đi. Bác sĩ giải thích xong nhưng dì khi quay lại phòng vẫn luôn lải nhải. Cái gì mà ở chung không tốt, cái gì mà thanh danh có vấn đề, cái gì mà tránh thai rất quan trọng. Nói đơn giản là, dì cảm thấy không có khả năng Khúc Thiên sẽ lấy tôi, cho nên tôi ở cùng Khúc Thiên như bây giờ là không tốt.
Sau khi dì gọi cơm trưa cho tôi, dì bắt đầu đổi đề tài.
“Khả Nhân à, dì có một thằng cháu bên ngoài, đang làm nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Nếu cháu cũng định học cao học thì đi Bắc Kinh rồi liên lạc với nó, hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nó cũng cao ráo đẹp trai, tính cũng tốt. Học cao học rồi nên tương đối trưởng thành, yêu đương cũng nghiêm túc để kết hôn. Hơn nữa, cháu ngoại dì đã được một công ty ở Bắc Kinh nhìn trúng, tốt nghiệp là có thể đi làm, sau này sẽ ở lại Bắc Kinh luôn.”
A, tôi đã hiểu vì sao dì nói nhiều như vậy, hóa ra vì muốn tôi biến khỏi thành phố này, về sau không quấy rầy cuộc sống ba người một nhà của dì và con trai cùng ba tôi. Tôi chính là kẻ dư thừa.
Tôi vẫn không nói gì, cứ mặc kệ chờ dì đi rồi mới thở phì phì gọi điện thoại cho Đàm Thiến, cùng cô ấy nói xấu mắng mỏ dì suốt một giờ. Bạn thân chính là kiểu người có thể cùng bạn mắng chửi người khác.
Ba ngày sau, khi tôi quay lại trường học thì có chuyện kỳ quái đã xảy ra. Trang trí cho triển lãm đã đến hậu kỳ, những tác phẩm đều đã được đóng khung hoặc được đưa vào phòng triển lãm.
Tôi vốn định cùng các bạn treo tác phẩm thì bị mấy bạn nam từ chối. Tôi đi theo chân bọn họ dán poster tuyên truyền, một bạn nữ nói khiến tôi muốn hộc máu: “Vương Khả Nhân, cậu đừng làm những việc này với mọi người. Quay về nghỉ ngơi đi, dù sao cũng không có gì để làm.” Tôi sợ
ngây người, ở trong trường học đã đồn đại thế nào mà lợi hại vậy.
Buổi chiều chúng tôi có nửa ngày nghỉ, thật ra là chúng tôi phải quay lại trường học dọn dẹp phòng vẽ tranh. Tác phẩm tốt nghiệp đã xong, sau ba ngày triển lãm tốt nghiệp thì phòng vẽ cũng được chuyển giao. Dọn dẹp đồ đạc của mình, lớp trưởng thu lại chìa khóa, sau này chúng tôi không còn quyền sử dụng phòng vẽ này nữa.
Khi lớp trưởng nhận chìa khóa, nói: “Lát nữa mọi người vào ký túc liên hoan một bữa. Ở bên nhau mấy năm như vậy coi như chúc mừng một chút.”
Tôi gật đầu, toàn bộ phòng tranh nhỏ có 9 người đều đi.
Khi chúng tôi đến nhà ăn, đã có rất nhiều người. Lớp trưởng đi tìm chỗ các bạn trong lớp, sắp xếp thêm một bàn cho chúng tôi dùng. Cũng có bạn vào bếp gọi thêm đồ ăn cho chúng tôi. Trong lúc chờ đợi, mọi người đều cười nói chuyện về kỳ tốt nghiệp. Ngay cả những người từng nhắm vào Đàm Thiến cũng bỏ qua mâu thuẫn, cùng nhau nói cười.
Đàm Thiến ngồi ở bên trái tôi, bên phải là Hoàng Y Y. Trực giác cho tôi biết mấy hôm nay Hoàng Y Y có vẻ muốn tiếp cận tôi. Học cùng nhau mấy năm, tôi biết cô ấy là một người nhát gan sợ phiền phức, còn tương đối quái gở không chơi với mọi người. Có nữ sinh nào mà không có một hai người bạn thân đâu, nhưng cô ấy trước nay đều chỉ một mình.
Trong khoảng thời gian này cô ấy tiếp cận tôi như vậy, so với trước kia là quá khác lạ, sao tôi có thể không nhận ra được? Tôi quay đầu sang, nói nhỏ: “Y Y, có phải cậu có việc gì cần mình?”
Hoàng Y Y nhìn tôi, không nói gì, một hồi lắc lắc đầu cười.
Thế này là thế nào nhỉ? Khi tôi có chút buồn bực, một đám nam sinh đi đến. Đám nam sinh kia là một nhóm thuộc phòng triển lãm nhỏ khác, có lẽ hôm nay cũng tới dọn dẹp phòng vẽ rồi ghé qua chúc mừng. Y Y thấy bọn họ tiến vào, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, thậm chí rõ ràng cô ấy còn quay mặt đi có ý né tránh.
Ở gần, vừa lúc đang nhìn cô ấy, tôi có thể thấy rõ được biểu tình trên mặt cô ấy.
Không khỏi có thắc mắc cô ấy sợ hãi cái gì? Ngẩng đầu nhìn lại, trong đám con trai kia có một người cao lớn cường tráng, thấy mọi người trong lớp tôi gọi là Đại Tinh Tinh, cậu ta khi tới chỗ lớp tôi chỉ nhìn chằm chằm cô ấy.
Hiểu rồi, giữa bọn họ chắc chắn có vấn đề.