Đến khi Tổ Hàng nhận ra tôi không khỏe thì xe đã dừng ở cổng nhà Khúc Thiên.
Tôi day day ấn đường, lên tình thần, nói: “Không sao đâu, chỉ bị sốt nhẹ, lát uống nhiều nước là được.”
Anh ấy do dự gật đầu, nói: “Ừ, lát nữa anh sẽ cố gắng để sớm rời đi.”
Xuống xe, tôi còn chưa đứng vững thì đã nghe được tiếng của Lương Dật kêu lên: “A, chị họ, em biết hôm nay chị sẽ đến mà. Chị họ hôm nay xinh quá. Có điều hôm nay có thể không phải con dâu xấu xí ra mắt bố mẹ chồng mà là chuyện xấu nhà anh ta.”
Tôi trừng mắt nhìn Lương Dật, Lương Dật lại nhìn về Khúc Thiên cười cười.
Khúc Thiên kéo tôi đi vào. Tiến vào nhà tôi đã cảm giác được không khí trong nhà không bình thường. Trên chiếc ghế sô pha sang trọng trong phòng khách kia, mẹ Khúc Thiên đang xụ mặt, ánh mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm ba Khúc Thiên đang hút thuốc bên cạnh.
Nghe thấy tiếng động, mẹ Khúc Thiên nhìn về phía chúng tôi, có lẽ thấy tôi khiến bà càng thêm tức giận.
Khúc Thiên không nói lời nào,cứ đứng ở lối vào chờ bọn họ nói trước. Sau khi Sầm Tổ Hàng nhập vào Khúc Thiên, dường như chưa bao giờ nghe thấy anh ấy gọi một tiếng ba mẹ.
Mẹ Khúc Thiên đầu tiên là trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó vừa khóc vừa nói: “Con trai, con về rồi! Con nói đi, con muốn ở cùng ba hay cùng với mẹ. Chúng ta quyết định sẽ ly hôn. Ba của con không phải là người!”
Ba Khúc Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Ly hôn cái gì? Bà cũng không nghĩ sáu tháng cuối năm có một cơ hội để đi tỉnh à? Bà ngay lúc này gây chuyện, sau này chúng ta ai cũng không được yên ổn một ngày.”
“Tôi gây chuyện? Ông cho tôi được ngày yên ổn sao? Ông còn muốn tôi tiếp tục ở nhà nội trợ cho ông à? Ông cũng không nghĩ chuyện ông làm là chuyện gì à? Người ta mới mười mấy hai mươi tuổi, so với con trai ông còn nhỏ hơn. Ông ép người ta như vậy, ông không sợ báo ứng sao?”
“Bà nói nhỏ thôi! Đừng nói chuyện thành khó nghe như vậy. Đó không phải là do cấp dưới hiếu kính sao? Hơn nữa, cơ hội sáu tháng cuối năm kia khó có được, truyền thống như vậy, làm quan phải chi hoa hồng mới có thể thăng chức được. Tôi đây cũng là vì tiền đồ nhà chúng ta mới làm như vậy.”
“Được lắm, một lần chi hoa hồng là có ngay một đứa bé, cô ta còn có thể có hai lần ba lần bốn lần hoa hồng cho ông chi nhỉ? Còn chưa phải ông lừa gạt người ta sao? Cô ta đã hai lần mang thai cho ông! Ông đây là đã làm gì? Phạm tội trùng hôn! Tôi… tôi sẽ tố cáo ông!”
“Bà dám! Bà không cần cái nhà này thì cũng phải nghĩ cho con chứ! Sau này con nó sẽ phải sống như thế nào?”
“Ông cũng nghĩ cho con à? Khi ông ngủ
với một đứa con gái mười mấy tuổi thì ông có nghĩ tới Khúc Thiên không? Sao lúc ấy ông không nghĩ về sau nó làm người như thế nào?”
…
Hai người tiếp tục cãi nhau, Khúc Thiên kéo tôi đi vào trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Em uống nước đi, để để lát nữa lại phải nằm viện.”
Nay hẳn là lần đầu tiên tôi cùng Sầm Tổ Hàng đi vào bếp nhà bọn họ. Trước kia tuy rằng đã tới đây hai lần nhưng cả hai lần đều là khách, không tiến vào phòng bếp nhà họ.
Tổ Hàng lấy cái ly, lấy bình nước nóng bên cạnh rót ra cho tôi, khi tôi nhận lấy cốc nước, ánh mắt anh ấy để ý tới bệ bếp bên kia.
Không hổ là biệt thự, phòng bếp lại lớn như vậy, bệ bếp cũng lớn như vậy. Lớn đến mức có tới hai bộ đồ làm bếp. Một bộ để nấu đồ ăn Trung Quốc, bếp ga nồi xào bình thường, rồi nồi cơm điện gì đó. Một khu để đồ làm các món Tây. Đồ ăn Tây tôi không rành lắm, những dụng cụ kia để làm gì tôi cũng không biết, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy trên TV mà thôi.
Khúc Thiên nhỏ giọng nói: “Chẳng trách có người bên ngoài.”
“Sao thế?”
“Có hai bộ làm bếp. Bếp chính là bà chủ. Trong một nhà có hai bộ, đó chẳng phải chồng sẽ có người bên ngoài sao? Bố trí loại này là buộc chồng đi ra ngoài tìm người.”
“Vậy bỏ một bộ đi có phải là sẽ ổn không?”
“Bọn họ đã gây gổ tới mức này rồi, chỉ là bọn họ không thể ly hôn được. Thế lực Lương Canh bên kia khiến anh còn cần dùng đến ba mẹ Khúc Thiên.”
Tôi gật gật đầu. Chị Kim Tử từng nói, bọn họ bị Lương Canh tìm quản lý đô thị đuổi đánh. Nếu quả thật sau này phải đối đầu với Lương Canh, Sầm Tổ Hàng dựa vào thân phận quan nhị đại của Khúc Thiên này có lẽ ít nhất cũng không bị quản lý đô thị đuổi chạy đầy đường. Nhưng nếu ba Khúc Thiên vì chuyện này mà ngã ngựa, như vậy không chừng về sau chúng tôi cũng không thoát được cảnh bị truy đuổi.
Khúc Thiên vỗ vỗ vào lưng tôi, nhỏ giọng nói: “Em cứ ở đây uống nước, anh đi ra ngoài kia một chút. Bọn họ rất thương Khúc Thiên, hẳn sẽ không gây ồn ào nữa.”
Tôi gật đầu, nhìn anh ấy đi ra ngoài. Nhìn lại hai bộ dụng cụ làm bếp kia trong lòng mới hiểu rõ, vì sao nhiều nhà có tiền thì đàn ông lại dễ ra ngoài tìm phụ nữ như vậy. Kẻ có tiền đều sẽ mua nhiều đồ làm bếp, còn nhà chúng tôi nghèo sẽ không có tiền mua hai bộ. Ba tôi và dì cũng coi như sẽ ở bên nhau lâu dài.