Tổ Hàng xem một lúc rồi mới nói: “Có thể bố cục đào hoa được hay không thì trước tiên phải tính xem có phạm vào đồng tử mệnh không. Đồng tử mệnh chú định hôn nhân không thuận, cho dù có đào hoa thì cũng là lạn đào hoa, hôn nhân sẽ vất vả, hơn phân nửa cũng ly hôn. Cô sinh vào ngày tháng năm nào?”
Cô gái suy nghĩ một hồi mới nói thời gian, cuối cùng còn nói: “Tôi cũng không chắc chắn lắm.”
Cô ấy không chắc chắn, vậy thì xem hay không cũng không quan trọng, bát từ là không thể nói bừa. Tổ Hàng cũng có suy nghĩ giống tôi, thu lại điện thoại không tính bát tự nữa. Bảo tôi lấy ra la bàn, đứng ở vị trí thiên tâm của nhà (trung tâm của căn nhà), đo la bàn cẩn thận rồi xem cung vị.
Sao Lưu Niên Cửu Tử dừng ở cung Khôn, chính là hướng Tây Nam. Chỉ cần bố cục ở hướng Tây Nam là được. Tôi nhìn về hướng cung Khôn, lại đúng là hướng nhà vệ sinh. Mặc kệ bố cục cái gì, gặp phải nhà vệ sinh đều không phải chuyện tốt.
(Tác giả: Truyện này viết đã lâu, Lưu Niên tinh thay đổi hàng năm, vì vậy nếu xem thì phải tính lại theo đúng thời điểm hiện tại)
Tổ Hàng cũng nhíu mi, nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này nếu cô sạc điện qua đêm cho điện thoại thì hãy sạc trong nhà vệ sinh. Cửu Tử không thể dùng, cô tuổi con gì?”
Cô gái ở bên cạnh nghe, lập tức nói: “Tôi tuổi con thỏ.” (Trung Quốc không có tuổi mèo, thay vào đó là tuổi thỏ.)
Tổ Hàng không để ý tới cô ấy, đưa tay lên tính. Kỳ thật chính là trên đầu các ngón tay được đặt là cầm tinh các năm, không có gì thần kỳ cả. Anh ấy nhỏ giọng nói: “Ngày chi là thân, thân tí thìn, tỵ dậu sửu, dần ngọ tuất, hợi mão mùi, thân ở phương dậu, chính Tây.”
(Giải thích: VN dùng con mèo thay cho thỏ bên TQ nhưng “Mão” theo tiếng Hán thì lại là con Thỏ, Mèo thì phải là Miêu, nên nếu đọc các năm kiểu Tí Sửu Dần Mão… thì không có gì khác biệt.)
Xem trên la bàn,
chính Tây vừa lúc là phòng ngủ. Cô gái là một người ưa sạch sẽ, phòng bài trí rất ấm áp. Tổ Hàng không vào phòng ngủ của cô ấy, chỉ đứng ở cửa nhìn rồi nói: “Bên cạnh cửa sổ bên kia đặt bình hoa cắm hoa hồng, hồng phấn cũng được. Cắm hoa rồi thì phải chú ý, đừng để hoa héo.”
“Vậy nếu hoa héo thì sao?” Cô gái hỏi. Tôi cười: “Vậy thì thay hoa mới.”
“Thấy phiền sao? Hay nuôi cá, nuôi cá màu đỏ hoặc hồng nhạt. Đây là nhà cô thuê phải không, trên tường không thấy dán gì cả. Không thì để treo tranh Hòa hợp nhị tiên cũng được.”
Tôi thầm nghĩ, người ta là phụ nữ thời thường như vậy, phòng ốc lại rất sạch sẽ, bảo người ta cắm hoa còn được, nuôi mấy con cá vàng còn được, bảo người ta treo tranh nhị tiên như tranh tết thì có lẽ người ta sẽ không làm. Mà đến nay tôi vẫn không rõ, Hòa hợp nhị thiên đại biểu cho hôn nhân gia đình hòa thuận, vì sao không phải là một đôi nam nữ mà lại là hai nam. Chẳng lẽ thời đại đó đã có tình yêu đồng tính sao? Hơn nữa nghe nói Hòa hợp nhị tiên vốn dĩ là một người, sau đó tách ra làm hai. Cái này không phải giống với khái niệm về vợ chồng sao?
“Hòa hợp nhị tiên?” Cô gái lộ vẻ nghi hoặc.
Nếu không phải gần đây tìm hiểu về lĩnh vực này thì tôi cũng không biết có nhị tiên như vậy, cô ấy không biết thì cũng có thể hiểu được.
Tổ Hàng cũng lười giải thích, chỉ nói: “Không biết thì cô lên mạng tìm hiểu đi.”
“Chỉ cần như vậy sao? Không cần làm pháp sự gì?” Cô gái vẫn nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy chuyện này quá đơn giản. Có điều hôm qua Tổ Hàng cũng đã nói, cách cục đào hoa vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản.