Trước đó hẳn bọn họ đều đã đọc tài liệu này, cho nên tin tức này không khiến ai trong bọn họ tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng đối với tôi và Sầm Tổ Hàng thì khác, lại là người chưa thể tiếp nhận chuyện này.
Sầm Tổ Hàng ngoại trừ vẻ sửng sốt thì vẫn rất bình tĩnh, còn tôi vội vã lật xem những tài liệu này, tìm chứng cứ chứng minh lời của Kim Tử, hy vọng đây chỉ là một phán đoán sai lầm.
Nhưng giấy trắng mực đen, có một tài liệu được cục Công An chứng thực rõ ràng khiến hy vọng của tôi tiêu tan. Trên đó rõ ràng viết Sầm Tổ Hàng từng có tên là Sầm Tổ Trạch.
Sầm Tổ Hàng chính là Sầm Tổ Trạch? Sầm Tổ Trạch chính là Sầm Tổ Hàng? Như vậy Sầm Tổ Hàng ở bên cạnh tôi đây là ai? Chẳng lẽ nói, chuyện chính mình là Sầm Tổ Trạch, anh ấy vì bị luyện hóa mà đã quên mất?
Tổ Hàng nhận tài liệu tôi đưa, xem chăm chú, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đọc xuống dưới, hỏi: “Có thể tìm được Sầm Tổ Trạch hiện tại không?”
Linh Tử nói: “Trong hộ tịch viết ở thị trấn XX. Thị trấn đó ở rất gần Sầm Gia thôn, muốn đến Sầm Gia thôn phải đi qua nó. Nếu người cải danh cho Sầm Tổ Trạch này chính là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, như vậy mấy lần trước chúng ta đến Sầm Gia thôn hẳn hắn cũng chú ý.”
Tôi bổ sung nói: “Vậy hắn có biết Khúc Thiên chính là Sầm Tổ Hàng thật sự không nhỉ?”
“Hắn… hắn hẳn là không biết.” Tổ Hàng nói, “Tổ Trạch nhỏ hơn tôi khoảng bảy tám tuổi. Khi xảy ra chuyện nó cũng vẫn còn đi học. Khi nó còn nhỏ thì xã hội đang hỗn loạn, không có cơ hội đi học, đều là trong nhà dạy dỗ. Đến khi đại học được khôi phục, nó mới đi học cao trung. Khi đó học sinh cao trung đều có chút kiêu ngạo, cảm thấy phong thủy là mê tín thời phong kiến. Nó chưa từng được học về phong thủy chút nào.”
Linh Tử nói: “Vậy ngày mai chúng ta tới thăm hắn một chút xem sao?”
Chồng chị Kim Tử lấy chén rượu gõ gõ vào mặt bàn, nói: “Này, mọi người cũng không cần vội vàng như vậy. Muốn nhanh cũng phải từ từ, tìm một cái cớ để vào thị trấn kia một hai ngày, sau đó hỏi thăm những người xung quanh một chút đã.”
“Phải, em cũng thấy nên vậy.” Tôi nói, “Chúng ta đã tìm được tờ giấy bị thiếu trong gia phả, trên đó có tên Sầm Tổ Trạch. Hơn nữa xem ra đó mới là vai chính, chúng ta vẫn phải đề phòng.”
Linh Tử cười nói: “Tìm lấy cớ còn không đơn giản sao, bên đó là địa bàn của chú Lý, tới uống rượu với chú ấy chính là một cái cớ tốt.”
Tuy chú Lý không ở thị trấn XX nhưng danh tiếng của chú ấy đã bao trùm toàn bộ trấn đó. Tới đó uống rượu cũng không phải không có khả năng. Tìm cách liên hệ với chú Lý được giao cho Linh Tử. Ăn cơm xong, chúng tôi mang những tài liệu kia sang cửa hàng in ấn bên đường, sao chép lại một bản rồi để lại cho bọn họ một bản.
Trên đường về nhà, anh ấy lái xe, tôi xem những tài liệu đó tìm
kiếm manh mối. Tôi thừa nhận, so với chị Kim Tử thì tôi kém hơn rất nhiều. Nhưng tôi cũng không muốn đứng ngoài chuyện này, tôi muốn cùng anh ấy nỗ lực.
Trong những tài liệu đó có một tấm ảnh chụp, là ảnh lễ tốt nghiệp, màu đen trắng, một nhóm mặt mũi sáng sủa. Trên đó có một người đã bị lấy bút đỏ đánh dấu, tôi nghĩ hẳn đó chính là Sầm Tổ Trạch.
Trên ảnh, Sầm Tổ Trạch nhìn không quá rõ ràng, tôi nhìn gần nhìn xa, sau đó nói: “Sầm Tổ Trạch không giống anh gì cả.”
Anh ấy quay đầu sang nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.
Thật sự không nghĩ, thời đại ấy đều để kiểu tóc kia, toàn bộ nam sinh đều để một kiểu tóc. Sầm Tổ Trạch có mặt chữ điền, không đẹp trai, ít nhất cũng không đẹp trai bằng Tổ Hàng hay Khúc Thiên. Hơn nữa dáng người kia khô gầy, cũng không khác cương thi nhiều lắm. Thời đó rất nhiều người ăn không đủ no.
Buổi tối, khi đèn lên rực rỡ, chúng tôi ra ban công nhìn những ánh đèn ở sân, cũng có thể thấy một mảnh cảnh đêm đặc sắc.
Tôi tắm xong đi ra, thấy Tổ Hàng dựa vào ban công, trong không khí thoang thoảng mùi hương. Lòng tôi hơi tê tái, hôm nay khi anh ấy biết tin tức về Sầm Tổ Trạch vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng chuyện anh ấy tìm kiểu rốt cuộc cũng có manh mối, lại là manh mối như vậy, anh ấy có thể không buồn rầu sao? Chỉ là anh ấy giỏi che giấu đi thôi.
Chỉ có ở trong bóng đêm như vậy, khi có mùi hương thơm dịu như vậy anh ấy mới có thể thả lỏng.
Tôi đi tới, ôm lấy anh ấy từ phía sau, nói nhỏ: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy ngày nữa chúng ta sẽ tới thị trấn XX gặp Sầm Tổ Trạch. Không chừng việc này không liên quan gì tới cậu ấy đâu.”
“Anh không sao.” Anh ấy nhẹ nhàng trả lời, “Chỉ là có chút bất an.” Anh ấy cười khổ, “Anh có còn em trai trên thế giới này đâu. Đứa em trai kia vậy mà lại là anh, vậy thì anh là ai?”
“Anh còn có em mà. Anh không coi em là người thân sao?” Tôi chu miệng, người đàn ông này hiện tại không thể đá tôi đi được. Đi đến thị trấn XX rất xa, lỡ như anh ấy gặp phải đạo sĩ không biết đạo lý mà sang bên kia báo với phán quan bắt anh ấy đi. Cho nên lần này anh ấy đi, tôi chắc chắn sẽ đi theo. “Lại nói anh là ai à? Anh là Sầm Tổ Hàng của em. Dù hắn là Sầm Tổ Hàng thì cũng không phải của em. Anh là của em!”
Tổ Hàng quay đầu lại nhìn, tôi cười thật tươi với anh ấy, lúc này anh ấy mới nở nụ cười, nói: “Được, anh là của em.”
“Em lấy điện thoại ghi lại làm bằng chứng rồi.”
Anh ấy không nói gì, chỉ cười. Nhưng như vậy đã là đủ rồi.
***