Cơn đau truyền đến khiến tôi nhanh tỉnh lại. Sau khi được cầm máu, tôi rốt cuộc đã có thể mở mắt.
Đang cẩn thận ở bên cạnh băng bó cho tôi là chị Kim Tử. Chị ấy thấy tôi tỉnh lại, hơi mỉm cười, nói: “Tỉnh rồi à? Đây là lấy chút máu của em thôi. Em đừng hiểu lầm nhé, chị cho thuốc ngủ vào sữa bò là chỉ muốn em mau đi ngủ, để em nghỉ ngơi một chút. Sau đó Sầm Tổ Hàng quay về, cần phải có một chút máu của em, thời gian lại gấp nên không đợi em tỉnh để hỏi ý kiến em được, cho nên bọn chị mới ra tay trước.”
“Tổ Hàng đâu? Anh ấy đã về ạ? Anh ấy sao rồi?” Tôi vội vàng hỏi, muốn ngồi dậy nhưng vừa rồi bị lấy máu khiến tôi hơi choáng một chút, chỉ có thể nhắm mắt lại dựa vào tay vịn của sô pha.
“Đừng nóng vội, cậu ta không có việc gì, đã uống chút máu của em, một hồi là có thể khỏe lại.”
“Em muốn thấy anh ấy.” Chờ một lúc tôi cũng không còn thấy khó chịu, có lẽ bọn họ chỉ lấy một ít máu.
Chị Kim Tử đỡ tôi lên, đi tới căn phòng nhỏ. Phòng kia thật sự rất nhỏ, chỉ đặt một bộ bàn ghế vi tính cùng một chiếc sô pha nhỏ mà thôi. Là loại sô pha cũ, được làm bằng gỗ, có chỗ dựa lưng, lòng sô pha như chiếc giường nhỏ rộng một mét.
Trong tay Linh Tử vẫn cầm bát máu, trên sô pha là Sầm Tổ Hàng đang nằm hôn mê, khóe miệng còn có vết máu.
Thấy tôi vào, Linh Tử liền nói: “Yên tâm, anh ta không sao cả. Đã uống máu xong, nửa tiếng sau máu sẽ có tác dụng, có thể đi đánh boss tiếp.”
Chị Kim Tử bảo tôi ngồi ở bên cạnh ghế sô pha, phất tay ra hiệu cho Linh Tử cùng ra khỏi phòng. Hai bọn họ mới đi ra, tôi nghe được tiếng nói nhỏ của Linh Tử: “Chị chắc chắn máu của Vương Khả Nhân có tác dụng chứ? Lỡ như bọn họ không thực sự yêu nhau thì chúng ta có nên đi tìm Sầm Mai cầu giúp đỡ không?”
“Cứ theo tính toán ban đầu thì lần này chúng ta sẽ cứu quỷ được. Nếu không thành thì cũng để lại một đường lui.”
Tôi nhìn Sầm Tổ Hàng, mắt dần dần nhòe đi. Hôm qua anh ấy sai hẹn, tôi thà rằng anh ấy quên mất chứ không muốn cục diện thế này. Tôi nắm lấy tay anh ấy. Tối hôm qua là cánh tay này đã ôm tôi.
Tôi thầm nói ở trong lòng: “Tổ Hàng, anh có yêu em không? Yêu em đi, em cũng yêu anh.” Nếu trong lòng anh ấy, địa vị của Sầm Mai cao hơn địa vị của tôi thì vết thương của anh ấy có lành được không? Tình hình anh ấy hiện tại thật không ổn. Mày anh ấy nhíu lại, khóe mắt khóe miệng vẫn còn vết máu. Vết máu này hẳn được lưu lại khi anh ấy mở ra trạng thái luyện tiểu quỷ. Phải chiến đấu mạnh mẽ như thế nào mới khiến mắt anh ấy đổ máu? Sầm Mai rất lợi hại sao? Hay là anh ấy còn niệm tình cũ, không đánh trả Sầm Mai?
Tôi nhìn quanh căn phòng, trên bàn máy tính có khăn ướt, rút khăn ướt lau vết máu nơi khóe mắt cho anh ấy. Đôi mắt anh ấy dần dần mở ra, nhìn tôi. Ngay cả đôi mắt kia cũng đã đỏ au.
“Tổ Hàng?”
Môi anh ấy khẽ động nhưng không nói ra lời, tay anh ấy nắm lấy tay tôi, nâng tay của tôi lên, nhìn thấy vết thương trên cổ tay tôi. Lúc này tôi mới chú ý tới vết thương của tôi. Vết thương này từ khi tôi tỉnh lại đến giờ tôi đều chưa nhìn qua.
Miệng vết thương nhìn không sâu, hiện tại đã không còn chảy máu, băng bó cũng rất tốt, hẳn là người băng bó
thành thục. Nghĩ với những gì chị Kim Tử trải qua trước giờ, hẳn chị ấy đã từng phải băng bó rất nhiều lần rồi.
“Không sao đâu, đã không còn chảy máu.”
Anh ấy cố gắng ngồi dậy, vươn người về phía tôi. Tôi còn sửng sốt một chút mới hiểu được anh ấy muốn hôn tôi. Tôi cứ vậy ngơ ngác nhìn anh ấy hôn vào môi tôi, nói: “Cảm ơn em, anh sẽ mau khỏe lại. Anh sẽ không để người khác làm thương tổn em.”
“Vậy… Sầm Mai đâu?”
“Cô ta cũng bị thương nặng. Có điều hiện tại cô ta đã có ý thức, quá trình luyện hóa hẳn là sắp hoàn thành.”
“Vậy… anh…”
Tổ Hàng nở nụ cười. Mới chỉ vài phút trôi qua nhưng cảm giác anh ấy đã tốt hơn rất nhiều.
“Anh cái gì, anh với cô ấy đã không còn là tình cảm như trước. Chỉ là, anh thật sự muốn hỏi cô ấy một số chuyện. Cô ấy có ý thức có lẽ là một chuyện tốt đối với anh. Cô ấy có khả năng quyết định giống anh vậy, sẽ phản kháng lại Ngụy Hoa. Thậm chí cô ấy sẽ phản phệ Ngụy Hoa, sẽ đồng quy vu tận.”
Tôi cau mày, nhưng điều này không có vẻ là rõ ràng.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi ra ăn cơm, lúc này tôi mới để ý tới thời gian trên điện thoại, đã đến giờ ăn tối. Tác dụng của thuốc ngủ khiến đồng hồ sinh học có vấn đề.
Tôi định đỡ Tổ Hàng lên nhưng anh ấy đã có thể tự mình đứng dậy. Thấy tôi đưa tay đỡ, anh ấy hơi mỉm cười, nói: “Anh không sao đâu, vài phút là có thể khôi phục.”
Đi ra khỏi phòng nhỏ, bên ngoài đã tràn đầy hương vị của đồ ăn, ngay cả bạn cùng phòng của Linh Tử cũng đã về. Mọi người cùng ngồi xuống, ánh mắt đều nhìn về phía Sầm Tổ Hàng. Chồng chị Kim Tử lại hỏi: “Thật sự có thể khôi phục nhanh như vậy sao?”
“Em đã nói sẽ không quá hai mươi phút mà.” Chị Kim Tử nói, “Này, rốt cuộc Sầm Mai là thế nào?”
Sau đó chúng tôi ăn cơm, anh ấy ngồi ở bàn ăn kể cho chúng tôi chuyện đã xảy ra. Sau khi anh ấy phát hiện Sầm Mai ở gần thi thể Sầm Vũ Hoa liền cùng Kim Tử, Linh Tử đuổi tới. Sầm Mai bị trọng thương bởi bùa ấn, tạo ra một kết giới vây khốn bọn họ nhằm trốn thoát. Mà kết giới không có tác dụng với Tổ Hàng, anh ấy để lại thân thể Khúc Thiên rồi thoát khỏi kết giới đuổi theo Sầm Mai. Anh ấy đuổi theo nhưng Sầm Mai lại đang đợi anh ấy đến, sau khi sửng sốt một chút đã gọi tên của anh ấy. Điều này khiến Sầm Tổ Hàng giật mình, anh ấy biết quá trình luyện hóa sắp hoàn thành, Sầm Mai lần nữa có ý thức. Nhưng ý thức này là hận, hận chính là động lực để luyện hóa tiểu quỷ.
Anh ấy có ý hỏi Sầm Mai một số chuyện, nhưng sau đó Sầm Mai bị người khác khống chế tấn công anh ấy. Cô ta đã bị thương bởi bùa cho nên không thắng nổi Tổ Hàng. Nhưng Tổ Hàng cũng không ra tay tàn nhẫn với cô ta, ý đồ muốn đánh thức ký ức của cô ta, để cô ta đi phản phệ người đang khống chế mình. Nhưng cô ta vẫn bị người khác khống chế, cô ta không phản khác được mệnh lệnh chủ nhân, cuối cùng chủ nhân bắt cô ta rời đi, mà lúc này Sầm Tổ Hàng cũng đã bị thương.