Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 135


trước sau

Chuyện tiếp theo tôi làm là chuyện ngày thường tôi khinh thường nhất, khinh bỉ nhất, nhưng lúc ấy đầu óc tôi đã trống rỗng.

Tôi xông lên phía trước đẩy mạnh Sầm Mai ra. Thể chất thân thể tôi đã sớm bị Tổ Hàng thay đổi, bây giờ tôi đã có thể chạm được vào quỷ.

Thấy tôi đẩy, cô ta quát: “Ngươi làm gì!”

Sầm Mai nhìn tôi, tôi không sợ hãi, chỉ có phẫn nộ, tôi cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại: “Chúng tôi đã kết hôn, cô còn muốn thế nào? Cô làm như vậy thì cô cũng chỉ là một tiểu tam! Cô…”

Tổ Hàng kéo tôi về phía sau, thấp giọng nói: “Đừng nói gì.” Sau đó anh ấy quay về phía Sầm Mai, “Sầm Mai, Tổ Trạch tới tìm cô, cô hãy suy nghĩ lại, dùng ý chí của cô chống lại những thống khổ đó. Cô có thể làm được.”

Sầm Mai không nói gì, thân ảnh dần dần phai nhạt biến mất.

An tĩnh, tất cả mọi người đều an tĩnh. Giống như chuyện này đã kết thúc nhưng không ai đứng ra xác nhận.

Tiểu Cảnh lên tiếng đầu tiên: “Không được một phát bắn chết Ngụy Hoa, thật đáng tiếc.”

Tiểu Mạc nói: “Nếu không phải quỷ kia giúp thì Ngụy Hoa đã sớm chết! Còn có Sầm Hằng, cậu có ý gì? Rõ ràng nói là cùng nhau phối hợp, con mẹ nó cậu là cảnh sát mà cầm súng lại run. Suýt chút nữa cậu hại chết tôi.”

Linh Tử vỗ vỗ Tiểu Mạc, nói: “Được rồi, anh ta cũng chưa gặp quỷ được mấy lần, tâm lý vẫn còn chưa vững. Nếu có lần sau thì vẫn là hai chúng ta phối hợp đi. Có điều Tiểu Cảnh à, sau này đừng xuống tay với Sầm Mai, Sầm Mai không thể bị gặp chuyện gì được. Sầm Mai mà bị sao thì chị của tôi sẽ bị dùng để thay thế, đến lúc đó tôi nào còn được ngày nào yên ổn.”

“Đúng thế!” Chị Kim Tử nói, “Sầm Mai phải giữ lại, ngay cả khi có thể siêu độ cũng phải giữ lại. Không nên tự tạo mối nguy hiểm cho mình.” Thật ra Sầm Mai đã không còn khả năng siêu độ thăng thiên, cô ta chỉ còn một con đường hóa thành tro bụi, chị Kim Tử nói như vậy là giữ lại một con đường cho mình mà thôi.

Chú Lý phủi bụi đất trên người mình: “Nghỉ ngơi một chút đi, trời sắp sáng rồi.”

Chị Kim Tử bĩu môi, đu lên người chồng, nói: “Em thấy rất hạnh phúc, chúng ta đi cả đêm để về được không? Nơi này gây động tĩnh lớn như vậy, trận này hẳn đã bị phá, nơi này không còn quỷ nữa.”

Tiểu Cảnh nắm tay hai đứa trẻ, nói: “Đi thôi, về nhà, lên xe cứ ngủ một chút đi, trời sáng sẽ ra ngoài, ta sẽ đưa hai con đi ăn ngon.”

“Sư phụ, con muốn ăn bánh bao tôm.”

“Con muốn ăn bánh bao nhân nước.”

Mọi người đều lục tục rời đi, chỉ còn Lương Dật dường như vẫn sửng sốt, chân không di chuyển được, bị Linh Tử kéo đi.

Bọn họ cũng thu dọn ắc quy bóng đèn các thứ, tất cả lại chìm trong bóng tối.

Tôi nhìn Tổ Hàng, trong lòng đầy phức tạp không biết nên nói gì, cho nên tôi hừ lạnh một cái, xoay người rời đi. Chỉ là khi xoay người, dưới chân dẫm phải một đám
bùn mềm, người bị trượt đi. Tổ Hàng xoay người đỡ lấy, tôi lẩm bẩm trong miệng: “Bọn họ đi thì đi, để lại một cái đèn pin không được à, lại còn muốn đi trong đêm tối? Xem các anh chọn nơi tốt thật, thời gian tốt thật, một chút ánh trăng cũng không có…”

Tôi đang nói thì dần dần có ánh sáng. Ánh sáng của lân tinh! Con mẹ nó, có ma trơi! Tôi đứng thẳng người dậy, nhìn bốn phía xung quanh, một đám ánh sáng xanh mờ mờ đang bay quanh chúng tôi.

Tôi sợ hãi ôm lấy Tổ Hàng, nhắm mắt lại kêu lên: “A, đừng tới đây, Tổ Hàng, anh đuổi chúng đi đi.”

“Như vậy có thể thấy được đường.” Anh ấy nói nhỏ.

Những lời này là có ý gì? Đây là ma trơi, từ cách giải thích khoa học thì chúng nhẹ nhàng bay theo gió tới. Nhưng hiện tại dường như chúng có mục đích mà tụ lại quanh chúng tôi. Tổ Hàng lại nói như vậy, ý tứ chính là... Tôi buông anh ấy ra, nhìn những đám lửa bay quanh mình, nói: “Anh làm chúng nó bay tới đây?”

“Phải, làm rất dễ.” Anh ấy nói.

Lòng tôi càng thêm phức tạp, hiện tại tôi hẳn rất tức giận mới đúng. Anh ấy biến Minh hôn thành một âm mưu, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, chỉ có tôi cái gì cũng không biết. Vừa rồi khi tôi mắng chửi Sầm Mai anh ấy còn nói tôi đừng nói gì. Riêng chuyện này cũng đủ khiến tôi tức giận. Nhưng nhìn mấy chục cái ma trơi đang bay xung quanh, tôi… lại cảm thấy xúc động.

Tôi nói: “Anh làm vì muốn chiếu sáng đường à?”

“Phải, mọi người mang đèn đi hết rồi, anh có thể thấy được đường nhưng em thì không thấy.”

Người đàn ông này… không, là quỷ đàn ông này sao lại có thể như vậy… ách…

“Sầm Tổ Hàng! Người ta yêu nhau sẽ thích cùng ngắm đom đóm, anh lại cho ma trơi bay ở chỗ này. Anh…” Tôi thật không biết nên nói như thế nào. Lãng mạn sao? Dù sao tôi một chút cũng không cảm thấy lãng mạn.

Tôi ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị tiếp tục phê bình mấy đám lửa lởn vởn xung quanh kia thì đột nhiên người tôi bị anh ấy ôm lấy, tay anh ấy giữ lấy sau đầu tôi khiến tôi không thể không ngẩng đầu lên. Khi vừa ngẩng đầu lên, môi đã bị anh ấy hôn lên.

“Ư…” Tôi giãy giụa, hiện tại tôi không muốn thân mật với anh ấy, lúc này tôi đầy tức giận chỉ muốn hỏi rốt cuộc đêm nay anh ấy là có ý tứ gì? Chuyện lớn như vậy vì sao anh ấy nói cho nhiều người nhưng chỉ mình tôi lại không được nói trước.

Anh ấy hôn cuồng nhiệt khiến tôi choáng váng, cảm giác không còn phương hướng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện