Dứt lời, máy bay giấy trong tay anh ấy vọt vào trong màn đêm của WC. Máy bay giấy bay đên đâu thì ở đó lóe lên ánh sáng màu xanh lục, giống hệt với ánh sáng của đèn báo lối thoát hiểm kia. Trong một ô, tôi thấy được Hoàng Y Y, cô ấy đang ngồi xổm trong WC cuối cùng. Khi tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi.
Hẳn cô ấy cũng có thể nhìn thấy tôi.
Khi tôi tiến đến, cô ấy cũng vội vàng đứng lên, vươn tay, trước khi ánh sáng biến mất tôi đã kịp kéo Hoàng Y Y ra.
Cô ấy vừa ra được liền ôm tôi òa khóc.
“Khả Nhân… Cậu đã tới. Tớ vừa vào trong phòng vệ sinh đã thấy bên ngoài tối om, không nhìn thấy gì cả. Tớ còn thấy lạ sao trời lại tối nhanh thế? Gọi tên cậu nhưng không nghe được cậu trả lời. Thử đi ra khỏi WC nhưng cứ đi ra khỏi cửa WC thì lại về tới phòng vệ sinh này. Hu hu… Khả Nhân, tớ đã đi rất nhiều lần nhưng không thoát ra được.... Khả Nhân, tớ cho rằng sẽ không có ai tới cứu mình. Tớ còn tưởng…”
“Ổn rồi, ổn rồi. Y Y, đừng khóc nữa. Không phải mình đã tới sao? Không sao rồi, không sao rồi.” Tôi vỗ vỗ vào lưng cô ấy để cô ấy trấn tĩnh lại.
Khi tôi mở mắt ra thì lần nữa lại thấy cặp mắt màu đỏ kia. Chỉ là lúc này đầu của nó xuất hiện rõ hơn, một âm thanh chui vào trong đầu tôi: “Không ai chơi với em.”
Hóa ra là một quỷ nhỏ, muốn có người chơi với nó? Vậy thì cũng không thể dùng cách như vậy để tìm người được.
Tổ Hàng nói: “Đêm mai ta sẽ cho người đến mang ngươi đi chơi.”
Mắt quỷ đỏ kia chớp chớp, sau đó dần dần lùi đi.
Tôi cho rằng như vậy là sẽ không có gì thì Hoàng Y Y mở to mắt nhìn chằm chằm Sầm Tổ Hàng. Nếu nơi này có ánh sáng sáng hơn một chút có lẽ sẽ thấy được đôi mắt cô ấy như muốn nổ tung.
Cô ấy thấy được Tổ Hàng? Cũng đúng, cô ấy bị quỷ che mắt trong thời gian lâu như vậy, dương khí bị giảm xuống, hơn nữa nơi này vốn dĩ là nơi âm khí tụ tập, ở trong hoàn cảnh này cô ấy thấy được đại quỷ như Tổ Hàng cũng là có khả năng.
“Ách, chuyện này…”
Tôi còn nói chưa hết câu, Y Y đã kéo tôi nói: “Cậu đổi bạn trai à? Như vậy không phải… Hai người… Mình còn tưởng cậu sẽ kết hôn cùng Khúc Thiên?”
“Không phải, không phải, đây chỉ là bạn bè bình thường của
mình. Ha ha, không như cậu nghĩ đâu.”
“Vậy thì là thế nào? Bạn bè bình thường sẽ xuất hiện giúp đỡ vào thời điểm như này sao? Dù cậu không có ý gì với anh ta thì chắc chắn anh ta cũng có ý với cậu. Với EQ của cậu, đừng có để đến lúc thật không rõ ràng.”
“Không phải, thật sự không phải như vậy.”
“Có điều anh ta rất đẹp trai.”
“Cậu có nghe mình nói không? Hoàng Y Y, hiện tại mình rất muốn ném cậu trở lại WC kia…” Những lời này thật sự không thể nói, sẽ bị nó nghe được, nó mà nhiều lời sẽ thật phiền toái.
Tổ Hàng nói: “Trước tiên rời khỏi đây đã.”
Anh ấy nói khiến chúng tôi đều khó xử. Nơi này đã khóa cửa, khi anh ấy vào rất đơn giản. Quỷ muốn vào đâu chỉ cần xuyên tường là đến. Nhưng tôi và Hoàng Y Y lại không cách nào đi xuyên tường được. Chẳng lẽ phải chờ tới buổi sáng ngày mai? Hiện tại để tôi ở đây dù chỉ một giây tôi cũng không thích, sao có thể nguyện ý ở đây đến sáng chờ người ta tìm thấy?
“Báo cảnh sát đi.” Tôi nói, “Báo cảnh sát thì cảnh sát sẽ đến mở cửa cho chúng ta.”
“Đừng.” Hoàng Y Y nói, “Ba mình nếu biết mình lại xảy ra chuyện, chân ba mình đi lại không tiện… Mình… Hay là chúng ta chờ đến sáng mai đi. Gọi điện thoại cho ba mình, nói muộn rồi, mình tới nhà cậu ngủ một đêm là được.”
“Mình không muốn qua đêm ở đây.” Tôi nói rất nghiêm túc yêu cầu của mình. Hiện tại tôi chỉ ước gì lập tức được rời đi.
Hẳn Tổ Hàng đã nghe được giọng nghiêm túc của tôi nên nói: “Hai người đi tới cửa chính chờ đi, anh có cách mở cửa cho hai người đi ra ngoài.”
Tôi nhíu nhíu mi không nghĩ được anh ấy sẽ dùng cách gì. Còn chưa kịp hỏi thì anh ấy đã bước nhanh về phía cửa chính..
Y Y vẫn cảm thán một câu: “Ài, đi nhanh thế, chỉ còn lại hai chúng ta thật đáng sợ.”
Nhưng tôi hiểu vì sao anh ấy lại đi nhanh như vậy. Anh ấy muốn kéo khoảng cách với chúng tôi mới đảm bảo được khi anh ấy đi xuyên qua cửa sẽ không bị Y Y phát hiện.
===
Sant: Mọi người ngủ ngon <3