Tiểu quỷ kia đã chạy? Khi tôi xoay người đi ra ngoài, cảnh sát Trương từ trong phòng ngủ bò ra. Tôi vội vàng đi tới đỡ anh ta dậy, còn không kịp hỏi thì anh ta đã thở phì phò, nói: “Thi thể kia bò dậy!”
Lòng tôi thót lại, thi thể thật sự bò dậy! Khi tôi nhìn về phía phòng kia cũng không thấy thi thể bò dậy mà thấy bóng dáng của Tổ Hàng. Hẳn Tổ Hàng sẽ không có vấn đề gì.
Trong giây tiếp theo, tôi ngửi thấy mùi nồng của máu tươi. Rất quen thuộc, đây là mùi vị khi Tổ Hàng luyện tiểu quỷ. Anh ấy muốn ăn luôn tiểu quỷ này sao?
Khi tôi xông đến, nhìn thấy tay phải của Tổ Hàng đang cắm vào ngực thi thể, vết máu chậm rãi chảy xuống. Khi anh ấy rút tay ra, một trái tim đầy máu đỏ thẫm bị anh ấy nắm ở trong tay.
Tôi bịt kín miệng mũi, không cho mình phát ra tiếng kêu.
Cảnh sát Trương đi sát phía sau tôi cũng thấy được cảnh này. Anh ta kinh hãi há to miệng, nói không ra lời.
Trái tim đỏ thẫm kia vậy mà lại có mặt một đứa bé, gương mặt đang khóc lóc kêu la, nhưng nháy mắt tiếp theo đã bị Tổ Hàng bóp nát, tất cả rơi trên mặt đất. Khoảnh khắc trái tim rơi xuống phát ra một tiếng trẻ con kêu lên sợ hãi.
Khi mọi thứ đều đã rơi xuống, miệng cảnh sát Trương mới khép lại được, nói nhỏ: “Đây… biết giải thích thế nào với đồng nghiệp ở bên ngoài.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu, khi Tổ Hàng rửa tay trong phòng tắm mới lấy lại tinh thần. Nhìn thi thể trên mắt đất, nơi trái tim máu chảy đầm đìa, mùi máu tươi nồng đặc, chậm rãi xoay người đi đến ban công phòng khách.
Lòng tôi loạn, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không tự hỏi được. Đến tận khi cảnh sát Trương cũng đi tới, đốt thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc vẫn run rẩy.
“Sầm Tổ Hàng này… so với Linh Tử thì ác hơn nhiều. Tôi không nên cho các ngươi tới xử lý mới đúng. Hiện tại… trường hợp này…”
Tôi biết Tổ Hàng và Linh Tử khác nhau rất nhiều. Linh Tử là một người bình thường còn Tổ Hàng là quỷ. Cùng một chuyện, Linh Tử dùng đạo pháp để giải quyết, còn Tổ Hàng dùng phương pháp của quỷ để giải quyết.
Cảnh sát Trương vẫn còn run run rẩy rẩy nói: “Sau này tôi còn cho các người giải quyết chuyện gì thì tôi chính là kẻ ngốc!”
Tổ Hàng đã đi tới, nói: “Tiểu quỷ kia chạy tới trái tim của mẹ nó, nếu tôi không ra tay nhanh một chút, nó chắc chắn sẽ ăn trái tim của mẹ nó, oán khí sẽ tăng lên, đến lúc đó đối phó với nó sẽ có chút khó khăn. Tôi đối phó với nó không thành vấn đề, nhưng lỡ như nó chạy thoại thì đó là hậu hoạn vô cùng.”
Cảnh sát Trương không nói gì, Tổ Hàng nhìn về phía
tôi, tôi biết anh ấy đang đợi tôi bày tỏ thái độ. Rốt cuộc hình ảnh kia… Đi theo anh ấy đã thấy rất nhiều chuyện. Hơn nữa thể chất tôi cũng có quỷ khí rất nhiều, nhưng tôi chưa từng thấy hình ảnh đáng sợ như vậy.
Tổ Hàng đứng trước mặt tôi, một hồi lâu vẫn không nhìn ra phản ứng của tôi, thò tay tới trước mặt tôi, nói: “Rửa sạch rồi.”
Thôi hơi mỉm cười: “Quả thật… rửa sạch rồi.”
Anh ấy thấy tôi cười mới cười theo. Chúng tôi ra khỏi nhà này, còn cảnh sát Trương vẫn ở đó đau đầu nghĩ cách giải thích với người ta. Chẳng lẽ nói chúng tôi ở đây bạo hành thi thể?
Chúng tôi mở cửa đi ra ngoài, mấy cảnh sát ở bên ngoài cũng đi vào. Viên cảnh sát đi sau cùng kéo lại Tổ Hàng, hỏi: “Huynh đệ, nhà tôi cũng là âm sát quy tâm, ba tôi cũng bệnh tim, anh chỉ tôi cách giải quyết đi.” Khi nói chuyện, anh ta còn thỉnh thoảng ngó vào bên trong, dường như lo lắng bị cấp trên phê bình.
Tổ Hàng nói: “Trong phòng phải có quạt thông gió, luôn giữ nơi đó sạch sẽ, khô ráo, thông gió. Sau đó trồng cây trong nhà vệ sinh, dùng cây để hóa giải uế khí, còn có đặt một đĩa muối nhỏ, cũng là hóa giải uế khí.”
“Ách, quạt thông gió, cây, muối… tôi nhớ kỹ rồi, tôi nhớ rồi. Mà còn, nếu sau này tôi muốn tìm anh thì phải làm sao?”
“Họ Sầm, tìm Linh Tử là có thể tìm được chúng tôi.”
Họ Sầm? Anh ấy cảm thấy cần một người báo tin ngầm cho nên để lại một chút thông tin sao?
Chúng tôi xuống lầu, lên xe, đi ra khỏi tiểu khu. Trong lúc vô tình tôi thấy được trong quán ăn đối diện tiểu khu kia có Sầm khùng điên. Tiểu quỷ của hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, rốt cuộc hắn đã biết hay chưa? Có điều hắn xuất hiện ở chỗ này, có thể khẳng định tiểu quỷ này là do hắn để lại, hơn nữa còn muốn thu hồi.
Tôi cho rằng trải qua chuyện này hắn sẽ rời khỏi thành phố, quay lại thị trấn XX, nhưng tôi không ngờ ngày hôm sau tôi lại gặp Sầm khùng điên, hơn nữa là ông ta cố ý tới tìm tôi. Đương nhiên hắn không tới căn biệt thự kia tìm tôi, mà chặn tôi ở cửa khi tôi tới phỏng vấn ở một cửa hàng nhỏ.
===
Sant: Hẹn các bạn thứ 2.