Thấy tôi sửng sốt, Lệ Lệ nói: “Tôi biết. Khi Khúc Thiên bắt đầu thích cậu là tôi đã biết. Chỉ là vẫn luôn không thể chấp nhận được mà thôi. Trông anh ấy vẫn cứ là Khúc Thiên.”
Tôi cúi đầu không nói gì, cũng không giải thích điều gì. Bởi vì tôi biết có giải thích cũng vô dụng.
Lệ Lệ cũng không nói nữa, một hồi lâu sau tôi mới hỏi: “Cậu cùng tổng giám đốc gì kia là như thế nào?”
Cô ấy cười đau khổ: “Đừng nói nữa, không phải cậu đã thấy rồi sao? Nói thật, đời này có lẽ người đàn ông yêu tôi thật sự chỉ có một mình Khúc Thiên. Những người đàn ông khác đều có mục đích. Người lần trước ở trường, khi tốt nghiệp là chia tay. Cũng chỉ lên giường vài lần thôi. Còn gã này, khi ba tôi còn quyền lực, hắn chăm sóc tôi tới mức quỳ xuống giặt quần áo. Hiện tại… ài, sau khi ba tôi xảy ra vấn đề thì thành như vậy. Nếu là Khúc Thiên, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói chia tay ngay lúc này. Lần trước tôi thả cô ở ngôi mộ kia cũng là vì tức điên, vì tôi thật sự yêu Khúc Thiên. Hiện tại nghĩa lại, khi đó thật ấu trĩ. Có lẽ số tôi là như vậy. Những người đàn ông từng nói yêu tôi, một đám cứ như vậy đi qua. Thật sự không biết đến khi nào người đàn ông của tôi mới xuất hiện.”
“Đồng tử mệnh, có lẽ là thuần dương mệnh, hôn nhân sẽ không thuận.” Tôi buột miệng nói nhỏ.
Đột nhiên Lệ Lệ nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn, nói: “Đồng tử mệnh?! Đúng rồi, tôi có nghe bạn bè nói cậu biết xem phong thủy.”
“À, tôi…” Nếu nói không biết, sau đó sẽ phải nhờ Sầm Tổ Hàng sao? Trước mặt là bạn gái của Khúc Thiên, hiện giờ nhắc tới người dùng thân thể bạn gái Khúc Thiên thì không tốt chút nào. Cho nên vì bảo vệ Tổ Hàng, vì không để Tổ Hàng có liên quan gì tới Lệ Lệ, chuyện này tôi sẽ thừa nhận. “Ha ha, có biết một chút, có biết một chút.”
“Vậy cậu tới nhà tôi xem giúp đi. Phong thủy nhà tôi chắc chắn có vấn đề. Lần trước mẹ tôi mời một thầy phong thủy tới nhà xem phong thủy, sau đó ba tôi bắt đầu xảy ra chuyện. Tôi tin chắc chắn thầy phong thủy kia cố ý gây chuyện cho nhà tôi. Đi thôi, đi thôi, hôm nay còn thời gian. Lát nữa ăn tối ở nhà tôi, ăn tối xong tôi đưa cậu về.”
Cô ấy vừa nói vừa kéo tôi đi ra ngoài, lên xe rồi nổ máy đi thẳng. Tôi ngay cả cơ hội tìm cớ rời đi cũng không có, cứ như vậy bị cô ấy kéo đến nhà cô ấy, cảm giác giống hệt như lần bị cô ấy đưa tới bãi tha ma.
Nhà cô ấy cũng có tiền, điều này không cần phải nghi ngờ. Một ngôi nhà năm phòng ngủ, ba sảnh, ba phòng tắm, một bếp, hai ban công, còn cộng thêm một phòng cho người giúp việc ở lối vào qua vườn hoa. Tất cả khoảng ba trăm mét vuông. Nhà như vậy so với ngôi nhà nhỏ của tôi thì đáng giá hơn nhiều, chưa nói tới trong nhà trang hoàng rất hoa lệ.
Khi chúng tôi đến nhà Lệ Lệ, nhà không có ai. Cô ấy nói dì bảo mẫu đi mua đồ ăn, ba mẹ cô ấy chưa đến tối sẽ chưa về. Bảo tôi cứ thoải mái xem, xem thật kỹ, mọi phòng trong nhà đều có thể vào.
Tôi cau mày
nói: “Tôi không mang la bàn.”
“Vậy cậu cứ nhìn một chút xem sao.”
Người ta có năng lực không cần la bàn để xem cửu cung, nhưng tôi thì không có. Tôi lấy ra điện thoại, dùng la bàn trong điện thoại để xem, đồng thời bảo Lệ Lệ tắt hết đồ điện trong nhà đi.
Vốn dĩ cho rằng kiểu tiểu thư như Lệ Lệ sẽ cần chút thời gian để tắt đồ điện, không ngờ cô ấy đi vào căn phòng ở ngoài vườn hoa dập công tắc tổng nguồn điện của ngôi nhà.
Trước đây tôi cũng không học cùng khoa với Lệ Lệ. Chỉ biết cô ấy học thanh nhạc, rất xinh đẹp, là bạn gái Khúc Thiên. Nhưng lần trước cô ấy ném tôi ở bãi tha ma, còn lần này lại nhanh chóng biết dập công tắc nguồn điện, tôi có thể suy đoán cô ấy chính là nữ hán tử. Có khả năng sẽ là thuần dương mệnh.
Sau khi đồ điện trong nhà đều tắt, kim la bàn trên điện thoại thay đổi một chút. Đồ điện tác động rất lớn với la bàn trong điện thoại. Đứng ở ban công lớn nhất nhà bọn họ để đo lường sơn hướng, sau đó đứng ở tâm nhà đo cung vị. Hiện tại tôi không có hộ hình đồ, không có la bàn, thậm chí bút cũng không có. Tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ để đưa ra kết quả. Để ghi nhớ lại sơ đồ tòa nhà, tôi đi khắp nhà trong ngoài một lượt.
Có thể thấy được dấu vết nhà này đã được bố cục, đặc biệt là thúc giục tài. Ví dụ như đá Thái Sơn ở ban công bên kia, vân vân.
Khi đi đến phòng Lệ Lệ, tôi bị bức ảnh trên tường khiến cho ngây người vì sợ. Trên bức tường trống hoàn toàn treo một khung ảnh,, là một ảnh chụp. Ảnh Khúc Thiên và Lệ Lệ đang đi dưới ánh đèn đường ấm áp buổi tối, trong bối ảnh màu đen, hai người đều mặc áo lông vũ màu đỏ, quàng khăn quàng cổ màu trắng, rất hợp với nhau. Bọn họ một tay đặt trong túi, tay còn lại đều đeo găng tay màu đỏ, nắm lấy tay người kia.
Từ màu sắc và ánh sáng, đây là một bức ảnh rất đẹp. Hơn nữa Khúc Thiên rất tuấn tú, Lệ Lệ cũng rất xinh đẹp. Hai người nhìn vào máy ảnh mỉm cười ngọt ngào đầy hạnh phúc.
Thấy tôi kinh ngạc, Lệ Lệ nói: “Bức ảnh này chụp lúc chúng tôi mới yêu không được bao lâu, anh ấy bảo bạn học nhiếp ảnh chụp cho. Tôi vẫn luôn không bỏ đi được. Tôi nghĩ sau này có lấy chồng thì ảnh này tôi cũng sẽ để dưới đáy hòm của hồi môn.”
Tôi hơi mỉm cười: “Rất đẹp.” Thật sự rất đẹp. Khúc Thiên thuộc về Lệ Lệ, Sầm Tổ Hàng mới thuộc về tôi. Tôi thầm nói trong lòng cho chính mình.
Tôi vội vàng đi tới phòng tiếp theo. Tôi nhận ra hôm nay tôi đang tự ngược. Tôi rõ ràng biết Lệ Lệ cùng Khúc Thiên là chân ái, mà tôi cũng biết người bên cạnh tôi là Sầm Tổ Hàng chứ không phải Khúc Thiên, nhưng bộ dáng Khúc Thiên thì tôi lại thấy nhiều nhất mỗi ngày.