Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 152-2


trước sau

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tiếng chuông từ điện thoại của Tổ Hàng, Tổ Hàng bấm nghe điện thoại, không nói gì. Bởi vì anh ấy hiện tại vẫn là Sầm Tổ Hàng, mà điện thoại lại là điện thoại của Khúc Thiên, anh ấy lên tiếng thì giọng nói có lẽ sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Trong điện thoại truyền đến một bạn nam học cùng, nói: “Khúc Thiên, Lệ Lệ xảy ra chuyện rồi. Cô ấy mất tích, dõi theo camera khu nhà cô ấy thì thấy cô ấy đi vào một con đường nhỏ phía sau, nơi đó không có camera. Hiện giờ cảnh sát đang tìm người bên đó. Cậu có tới xem sao không?”

Sao lại trùng hợp như vậy? Hôm qua tôi mới đi tới nhà bọn họ thì cô ấy lại có chuyện. Không phải là bởi vì tôi chứ? Tôi lo lắng, lập tức nhảy xuống giường thay quần áo. Tổ Hàng nhìn tôi, hỏi: “Em muốn đi?”

“Đương nhiên là đi rồi! Hôm qua em mới tới nhà bọn họ, như thế nào mà hôm nay lại có chuyện ngay được?”

Tổ Hàng lắc đầu, cũng đứng dậy sửa sang lại. Có lẽ anh ấy lắc đầu chính là bất đắc dĩ với tôi.

Nhưng chúng tôi bên này vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Linh Tử đã tới gõ cửa thật mạnh, kêu lớn từ bên ngoài: “Này, có manh mối nói một nữ thuần dương mệnh bị trừu hồn. Chị của tôi đang ở bên đó, hai người có đi hay không?”

Tôi ngây ngẩn cả người, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Hơn nữa ngày hôm qua khi thấy bộ dáng khổ sở của Lệ Lệ trong văn phòng kia, còn cả chuyện tình cảm hôn nhân của cô ấy không thuận lợi, tôi đã nghĩ có lẽ cô ấy là thuần dương mệnh. Người có thuần dương mệnh rất hiếu thắng, giống như chuyện về dụng cụ điện đóm trong nhà thì cô ấy chắc chắn làm được.

Mở cửa ra, Linh Tử đã đeo sẵn túi ở bên hông, rất ra dáng là đại sư, khác hẳn với bộ dáng ngậm thuốc lá ăn mì gói ngồi chơi game trước máy tính.

Tổ Hàng ra khỏi phòng, nói: “Đi thôi. Địa điểm ở đâu?”

Linh Tử vừa đi xuống lầu vừa thông báo địa điểm. Tôi sắp phát khóc rồi, nói: “Đó chính là nhà Lệ Lệ. Có lẽ thật sự Lệ Lệ xảy ra chuyện rồi. Làm sao bây giờ?”

“Người quen của cô à mà cô khóc?” Linh Tử nói.

Tôi đem chuyện ngày hôm qua kể một lần, rồi nói: “Ngày hôm qua tôi vừa tới nhà bọn họ thì cô ấy liền xảy ra chuyện. Đây có phải…”

“Được rồi được rồi. Đi xem sao đã.” Bên ngoài biệt thự, Tiểu Mạc đã lái chiếc xe thể thao của anh ta tới, chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất đi tới tiểu khu bên kia.

Khi chúng tôi tới, không cần phải hỏi thăm địa điểm xảy ra sự việc bởi đã có vài chiếc xe cảnh sáng đậu ở đó. Hiện trường là khu phòng dành cho công nhân của một công trình phía sau tiểu khu nhà Lệ Lệ. Đó là một phòng không có người ở, mà chỉ là phòng để dụng cụ khi công nhân tan ca.

Khi chúng tôi tới, vừa đúng lúc chị KIm Tử từ trong phòng đó đi ra, rửa tay bằng nước bưởi do cảnh sát chuẩn bị sẵn, thấy chúng tôi tới liền nói: “Mới đến à, lần sau các người có thể tới nhanh hơn không? Phạm nhân đã chạy không thấy tăm hơi rồi.”

Cảnh sát Trương ở bên cạnh thấy Tổ Hàng liền nói: “Này này, lúc này tôi không
thể để anh vào hiện trường được. Hiện trường lần trước khiến tôi đau đầu bao nhiêu lâu.”

Tôi rất muốn hỏi đây không phải là kỳ thị sao? Kim Tử Linh Tử có thể vào hiện trường còn Tổ Hàng thì không được. Tổ Hàng cũng không nói gì thêm, ở bên ngoài chờ.

Linh Tử đi vào xem không tới một phút đồng hồ đã đi ra, nói: “Là trừu hồn, không có lầm. Thủ pháp cực kỳ quen thuộc, ngay cả cách trói dây thừng cũng đều do một người làm. Mẹ nó,hắn lại có được thuần dương mệnh, chẳng lẽ Sầm Mai không nghe lời?”

“Không phải,” Tổ Hàng vẫn luôn im lặng đột nhiên lại nói, “Hắn làm là cho tôi thấy. Sầm Mai có quan hệ với tôi, Lệ Lệ có quan hệ với Khúc Thiên. Hắn muốn ra tay với những người bên cạnh tôi, muốn ép tôi chủ động đi tìm hắn.”

Điều này có thể giải thích thông suốt mọi chuyện, như vậy việc hắn tìm được Lệ Lệ liệu có liên quan tới việc hôm qua tôi gặp Lệ Lệ không? Tôi không dám nghĩ, nếu thật sự là như vậy thì Lệ Lệ chính bởi vì tôi mà chết.

Ba Lệ Lệ ở bên cạnh đã ngây dại, chỉ biết ngồi dưới đất ngây ngốc, không nói gì cả. Còn mẹ Lệ Lệ nghe được người xây quanh xem nói chuyện đã ngất xỉu, được đưa đi bệnh viện.

Thật vất vả mới nuôi nấng được một cô con gái ưu tú như vậy, lại xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sao có thể không đau lòng.

Cảnh sát Trương bước ra khỏi khu vực bảo vệ hiện trường, nói nhỏ với chúng tôi: “Án này nói như thế nào?”

Linh Tử nói: “Nói hung thủ là kẻ điên chạy thoát khỏi bệnh viện tâm thần là được.”

“Lần trước đã viết như vậy rồi.”

Kim Tử nói: “Vậy viết kẻ điên lại chạy ra, không phải là được rồi sao?”

Tôi nghe bọn họ nói một cách nhẹ nhàng như vậy, toàn thân sắp không đứng vững. Có lẽ bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, đã đem những việc này là chuyện bình thường. Còn tôi lần đầu tiên trải qua cảm giác này, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Tổ Hàng nắm lấy tay tôi, nói: “Sao vậy? Sắc mặt em trông khó coi.”

Ngay ở lúc này, ba Lệ Lệ xông tới đẩy Tổ Hàng ra, đá vào chân anh ấy một cái: “Đều là mày! Mày còn có mặt mũi tới đây à? Mày còn có mặt mũi tới gặp Lệ Lệ à?”

Ngay lập tức có người gần đó kéo ba Lệ Lệ đi để ông ta bình tĩnh lại. Tiểu Mạc đỡ Tổ Hàng dậy, nói: “Sao anh lại cứ để mặc cho người ta đánh như thế?”

Kỳ thật lấy tốc độ của Tổ Hàng thì chắc chắn có thể tránh được, tôi biết anh ấy cũng là để thân thể Khúc Thiên chịu một trận này. Tổ Hàng không phải là người có thể vứt bỏ mọi thứ, anh ấy cũng gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ của Khúc Thiên.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện