Ngày thứ ba là đi làm từ 5 giờ sáng. Có hôn lễ, hơn nữa đón dâu sớm nên thời gian chuẩn bị cũng cần rất sớm. Khi chúng tôi trang điểm xong cho cô dâu cũng chỉ hơn 9 giờ. Ăn cơm cùng công ty, điện thoại của tôi chợt vang lên.
Nhìn dãy số lạ, tôi lập tức bấm nghe. Hiện tại mọi dãy số lạ tôi đều sẽ nghe, biết đâu là Tổ Hàng gọi tới.
Cuộc điện thoại này là Hoàng tiểu thư gọi tới. Mở đầu cô ấy nói: “Cô là Khả Nhân ở công ty tiệc cưới phải không?”
“Đúng vậy, là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Tôi là Hoàng Băng Tuyết, chiều nay Sầm Tổ Hàng sẽ tới đây xem phong thủy cho chúng tôi, cô có thời gian thì tới đi. Địa chỉ là…”
Tôi vội vàng lấy giấy bút ra ghi lại địa chỉ của cô ấy.
Sau khi có địa chỉ, tôi xin giám đốc cho nghỉ. Bởi vì liên tục 3 tháng tôi nghỉ rất ít nên giám đốc cũng không làm khó tôi, chỉ nói là nhà ai cũng có lúc có việc gấp, tôi cứ đi đi.
Đàm Thiến nhìn tôi rời đi, còn kéo tôi nói nhỏ: “Nhà có chuyện gì à? Cậu đi như vậy không được nhận phần thưởng đâu. Mà cậu cũng chưa ăn sáng xong đã.”
Tôi chỉ quay sang cười với cô ấy rồi rời đi.
Từ công ty đi ra, tôi thậm chí không xem giờ mà đi thẳng tới địa chỉ được cho kia. Đó là một khu biệt thự. Có thể mua nhà ở chỗ này đều là những kẻ có tiền. Tôi đứng ở trước tòa nhà 3 tầng, nhìn toàn cảnh một lần.
Những ngôi nhà này phong thủy đều tương đối tốt, bởi vì được xây dựng vuông vức, sẽ không khuyết cung. Ba mặt lấy ánh sáng, như vậy sẽ có tương đối nhiều phòng, muốn lưu thông khí cũng sẽ có nhiều lựa chọn. Ví dụ như nếu chỉ có một hai phòng, một phòng là Bích Lục Phong Ma, một phòng là Hồi Lộc tai ương thì không phải là ngôi nhà tốt để ở. Nhưng nếu nhà rộng, có nhiều phòng thì sẽ có những lựa chọn tốt hơn. Ví dụ như có 4 phòng, một cái là Bích Lục Phong Ma, một cái là Hồi Lộc tai ương, như vậy sẽ còn sẽ có ít nhất một hai cái là vượng. Hơn nữa những căn biệt thự 3 tầng như này sẽ có rất nhiều phòng.
Khu này có rất nhiều màu xanh, tuy rằng vẫn còn nơi đang xây dựng nhưng đã có rất nhiều cây, khoảng cách giữa các nhà cũng khá lớn, như vậy sẽ không có cao lầu sát.
Có tiền mà. Chẳng trách người ta cứ nói kẻ có tiền sẽ có số mệnh tốt, nhà tốt, phong thủy cũng tốt.
Xem xét một vòng, tôi mới nhìn thời gian, mới hơn 10 giờ sáng, còn cách giờ chiều khá xa. Tôi bắt đầu cảm thấy mình đã hơi quá xúc động, tôi hoàn toàn có thể ăn cơm trưa ở công ty xong rồi mới đi, nhưng khi nghe được tin kia thì tôi gần như không còn suy nghĩ gì mà vọt đi ngay.
Khu vực này dường như chưa có người vào ở. Tiện ích xung quanh cũng chưa hoàn thiện, tôi muốn ăn cơm
phải ra khỏi khu này, đến đường chính mới có quán ăn.
Nhưng tiểu khu này vì là đô thị xanh, diện tích rất lớn, muốn đi ra rồi quay lại thì ít nhất cũng mất bốn mươi phút. Tôi do dự một chút rồi đành an vị chờ ở bậc hè nhà họ. Dù sao nhà có tiền, ngay cả bậc tam cấp ngoài nhà cũng dùng gạch tốt nhất.
Giữa trưa, mặt trời lên cao, dù tôi ngồi ở bậc hè thì cũng không phải lý tưởng, ánh nắng dần dần chiếu tới chỗ tôi.
Tôi lục túi xách, phát hiện đã quên mang theo ô. Chẳng lẽ cứ phải phơi nắng như vậy sao? Đứng dậy đi tới dưới bóng cây tránh nắng, nhưng dưới bóng cây lại không có chỗ ngồi, tôi đành đứng vậy. Nhìn điện thoại, cũng mới hơn 12 giờ. Liệu có khi nào cuối giờ chiều bọn họ mới tới đây không?
Sáng nay còn chưa kịp ăn hết bữa, tôi đứng suốt một giờ, mệt mỏi đi vài bước, muốn ngồi nghỉ nhưng không có chỗ để ngồi. Khi tôi đang khom lưng chống chân thì một chiếc xe dừng ở cạnh tôi.
Cửa kính xe được hạ xuống, người đàn ông trên xe nhìn tôi, cười nói: “Tiểu thư, vừa rồi khi đi ra ngoài tôi thấy cô đã đứng ở đây. Bây giờ đi về cô vẫn đứng ở đây. Cô đang chờ người?”
“Phải.”
“Nhà này?” Anh ta chỉ vào biệt thự đối diện.
Tôi gật đầu.
“Nhà này còn chưa vào ở. Tôi có quen với bọn họ, là bạn của tôi. Hay là cô tới nhà tôi chờ đi. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, bảo khi nào anh ấy tới thì báo cho tôi một tiếng?”
Lòng tôi muốn ói, sao lại có chuyện tốt như vậy? Đến một nữ sinh còn có thể mời thai phụ về nhà để làm hại, huống chi một người đàn ông. Người đàn ông này là một người chưa đến 30 tuổi, khá đẹp trai, ăn mặc áo gió màu đen bình thường, không xuống xe, cũng không có biểu hiện lạ gì. Kỳ thật tôi cảm thấy những kẻ có tiền đều rất đẹp. Sẽ mặc đẹp, sẽ chải chuốt, rất có khí chất. Đàn ông có khí chất rất quan trọng.
Nhận ra ánh mắt cảnh giác của tôi, người đàn ông kia lại nói: “Vậy thế này đi.” Anh ta lấy từ sau xe ra một chiếc ghế gấp nhỏ, nói: “Cô ngồi cái này đi. Ghế câu cá của tôi.”
Khi thấy chiếc ghế, tôi thật sự có cảm giác muốn ngồi. Tôi không chống được sức hấp dẫn của chiếc ghế, chân tôi đã mỏi muốn mềm ra. Cho nên tôi đưa tay nhận chiếc ghế, nói: “Cảm ơn.”
Anh ta lái xe đi, tôi ngồi dưới bóng cây chờ Hoàng tiểu thư tới. Một lúc lâu sau bọn họ mới tới. Cũng may có bóng cây, có ghế, nếu không có khi tôi đã ngất xỉu ở chỗ này.