Quả thật tôi có lo lắng, tôi chưa bao giờ đơn độc một mình trong nhà một người đàn ông xa lạ cả. Nhưng dường như tôi không có lựa chọn nào khác. Nhà Gi Vĩ ở rất gần căn biệt thự này, cũng chỉ chừng năm mươi mét, cách vài căn biệt thự thôi.
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, ôm túi giấy, không nhúc nhích cũng không biết nên nói gì. Khi xe dừng lại, Gia Vĩ nhìn tôi, cười nói: “Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Có điều ông già kia nói chuyện quá thẳng thắn rồi.”
Anh ta xuống xe, tôi cũng nhanh chóng xuống xe theo. Anh ta nói: “Cô biết xem phong thủy, như vậy cô nói tiểu khu này có được không? Rất nhiều bạn bè tôi đều mua ở đây.”
Tôi nhìn cảnh sắc xung quanh, nói: “Rất tốt, ngọc đới hoàn yêu*.” (*Ngọc đới hoàn yêu, tài tinh cao chiếu. Tức chỉ xung quanh khu vực mảnh đất ngôi nhà nhà bạn có con sông hoặc kênh nước lớn bao quanh.)
Anh ta không nói gì, chỉ cười cười. Anh ta không tin phong thủy nên tất nhiên không để ý tới tôi đang nói gì. Anh ta đưa tôi vào một tòa biệt thự. Cấu trúc tòa biệt thự này giống biệt thự bên kia như đúc. Đều là cách cục nhất đẳng. Hơn nữa lại là biệt thự, ba mặt lấy ánh sáng, gần đó cũng không có hình sát gì, phong thủy hẳn rất không tồi.
Gia Vĩ lên lầu hai, tôi cũng chỉ có thể đi theo anh ta, anh ta chỉ vào cánh cửa bên cạnh, nói: “Bên này là phòng tắm, trời thì ấm nhưng người bị ướt, gió thổi sẽ lạnh. Cô đi tắm trước đi. Tôi sẽ xuống dưới lầu cho cô yên tâm.”
Nhìn anh ta đi xuống rồi tôi mới đẩy cánh cửa kia. Để làm phòng tắm thì phòng này thật quá lớn. Giống như phòng tắm ở căn biệt thự của Tiểu Mạc mà tôi và Tổ Hàng đã ở vậy.
Tôi không để ý nhiều, hiện tại chỉ mong càng nhanh rời khỏi nơi này càng tốt. Hôm nay tới đây đã là một sai lầm. Tôi không có được bất kỳ tin tức giá trị nào, thậm chí còn chỉ nhận được sự thất vọng. Thất Vọng vì Sầm Tổ Hàng vậy mà lại là Sầm Chu. Cho dù Sầm Chu đã chết, trong thân thể kia là linh hôn người khác thì hẳn đó cũng không phải Tổ Hàng, không phải Sầm Chu, mà là một người không quen biết với tôi.
Tắm xong, thay quần áo, tôi đem quần áo của mình nhét vào trong túi rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu, Gia Vĩ đã thay quần áo, đang ở kia sửa lại cần câu của mình.
Tôi không ngờ được, anh ta là một thanh nhiên trẻ vậy mà lại thích câu cá. Trong ấn tượng của tôi, những người câu cá đều là người già. Hơn nữa người câu cá thường xuyên phơi dưới mặt trời, không nên trắng nõn như anh ta mới phải.
Để ý thấy tôi đang nhìn mình, anh ta dừng tay, nói: “Muốn tôi đưa cô về không?”
Tôi vội vàng lắc đầu. Hôm nay có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn rồi. Tôi nói: “Cảm ơn anh, tôi về đây.”
“Ừ, hay là để tôi đưa đi. Tôi vốn đang định đi câu cá.”
“Vậy sao vừa rồi anh đi ra ngoài rồi lại về, bây giờ lại đi?”
“Tôi về nhà để
lấy thêm đồ. Đi thôi.”
Anh ta dường như không nghe tôi nói nữa mà đẩy tôi ra cửa, lên xe rồi rời khỏi nơi này.
Ở trên xe, anh ta hỏi phải đưa tôi đi đâu. Tôi nhìn thời gian, giờ đã hơn 3 giờ chiều, sắp tan làm, nên tôi bảo anh ta đưa tôi về.
Hơn nữa nếu anh ta đi câu cá thì hướng anh ta đi cũng là hướng nhà tôi.
Khi xe dừng ở trước cửa cửa hàng nhà tôi, ba tôi vừa lúc tiễn một khách ra cửa, đang cười dặn dò người ta. Khi tôi xuống xe, nụ cười của ba tôi khẽ khựng lại một chút.
Tôi nói: “Ba, con đã về. Con lên lầu trước.” Xe phía sau chậm rãi rời đi. Chúng tôi vốn dĩ chỉ là người qua đường, không cần phải giải thích cái gì. Anh ta đưa tôi về tới nhà, chuyện đến đây cũng đã kết thúc.
Khi tôi đi qua cửa, ba tôi nói nhỏ: “Người đưa con về là đàn ông?”
Tôi gật đầu, câu hỏi này không phải vô nghĩa sao? Nhìn là có thể biết được.
Dì từ trong cửa hàng cũng đi ra, nhìn chiếc xe đang dần xa kia, nói: “A, xe rất sang.”
Tôi không nói gì, chạy lên lầu.
Dì phía sau nói: “Khả Nhân à, Khúc Thiên gặp chuyện không may lâu như vậy rồi, hay là cháu suy nghĩ một chút về đứa cháu ngoại của dì mà lần trước dì nói? Ở Bắc Kinh đấy.”
Ba tôi trừng mắt liếc dì ấy một cái khiến dì không tiếp tục nói. Tôi lên lầu. Chỉ là khi vào phòng thì cũng nghe được tiếng bước chân lên lầu. Nhìn lại thì thấy ba tôi xụ mặt đi lên, nói: “Người đàn ông kia đưa con về là như thế nào? Con… thay quần áo? Hai đứa…”
“Ba, chỉ là quần áo con bị ướt, một khách hàng, là một cô dâu đã cho con mượn quần áo cô ấy mới mua để thay. Không liên quan gì tới anh ta cả. Anh ta là bạn của cô dâu, thuận đường đưa con về thôi.”
Ba tôi nhíu mi, nói nhỏ: “Chuyện Sầm Tổ Hàng kia… Minh hôn không cách nào giải được. Nó là bị luyện hóa hay đầu thai đều không trông đợi được. Khả Nhân à, đời này… đời này… con nên chuẩn bị sống một mình đi. Dù con có gặp được người đàn ông nào cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp. Đừng hại người ta, cũng đừng hại chính mình. Ba cũng hi vọng con có cuộc sống tốt. Có điều… rất nhiều năm trước, khi cái hộp kia được đưa tới thì mọi chuyện đã được an bài rồi.”
Tôi gật đầu, nói: “Ba, con biết rồi.”
Tôi ngoan ngoãn đáp lời. Kỳ thật tôi cũng muốn khóc, tôi cũng muốn gào lên, vì cái gì mà lại an bài như vậy? Vì cái gì mà khiến tôi gặp gỡ Sầm Tổ Hàng lại khiến anh ấy rời đi? Nhưng tôi không thể. Tôi biết thật ra ba tôi cũng rất thống khổ.