Tôi thật sự muốn cười một chút để thay đổi bầu không khí, nhưng nụ cười của tôi đã méo xệch.
Xe tới cổng tiểu khu chúng tôi, tôi không để anh ta đưa vào mà bảo anh ta về trước. Sự bất an trong lòng ngày càng lớn, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
Chu Gia Vĩ đánh xe đi ra đường cái rời đi. Tôi đứng ở cổng tiểu khu nhìn theo anh ta, thở dài một cái. Hôm nay là làm sao vậy, những việc thế này đều chất thành đống.
Đột nhiên tôi kinh sợ, vội vàng lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Chu Gia Vĩ, bởi vì tôi thấy được cốp xe sau của anh ta có kẹp một sợi chỉ đỏ, mà trên sợi chỉ kia vẫn buộc vào con búp bê anh ta đã cán qua. Con búp bê kia vẫn lăn lóc theo sau chiếc xe.
Tay cầm điện thoại của tôi run rẩy. Tôi không lưu lại số điện thoại của anh ta, hiện tại muốn tìm thì rất khó khăn, chỉ có thể đoán số trong lịch sử cuộc gọi.
Con búp bê kia rất rõ ràng anh ta đã ném đi, sao lại còn kẹp ở cốp sau xe? Chuyện tà môn đã rất nhiều, sao lại còn xảy ra chuyện này?
Sau khi xe đi khuất, tôi gọi điện thoại cho anh ta.
Điện thoại có người nghe, Chu Gia Vĩ nói: “Vương Khả Nhân, nhanh vậy đã cần anh giúp sao? Em quên chìa khóa không vào nhà được à?”
Anh ta vẫn nói nhưng tôi đã hét vào điện thoại: “Lập tức dừng xe, sau đó xuống xe ngay! Anh đang gặp nguy hiểm!”
Trực giác nói cho tôi con búp bê kia xuất hiện tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Giống như Tiểu Vi, Tiểu Vi với tôi cũng không tính là thân thiết gì mà không phải vẫn xảy ra chuyện đó sao? Tôi không mong lần này là Chu Gia Vĩ.
“Sao thế?” Anh ta ở đầu dây bên kia vẫn nghi hoặc hỏi.
Tôi không biết trực giác của tôi có bao nhiêu là chuẩn xác, chỉ lần nữa kêu lớn: “Anh xuống xe trước rồi nói!” Nói xong tôi cũng chạy thẳng về hướng xe đã rời đi.
Mới chạy hơn mười mét thì nghe được từ con đường phía trước tiếng phanh chói tai, sau đó là tiếng va chạm.
Lòng tôi thót lại, xong rồi, Chu Gia Vĩ thành nạn nhân thứ hai.
Khi tôi chạy đến hiện trường tai nạn xe, nơi đó đã có một vòng lớn người vây
quanh, tôi chen vào đám người, kêu lớn: “Nhường một chút, người một chút, tôi biết người chết. Xin tránh ra!”
Những người đó nhường đường cho tôi, chỉ là tôi lại thấy Chu Gia Vĩ vẫn đứng bên trong.
Tiếng của tôi rất lớn, có lẽ Chu Gia Vĩ cũng nghe được, anh ta cười một chút, chỉ là tôi nhận ra anh ta cười rất miễn cưỡng: “Hy vọng anh chết sao? Có điều còn may, em bảo anh xuống xe, không thì vừa rồi có khi chết thật.”
Một chiếc xe bán tải đang chạy, không nhìn thấy xe của Chu Gia Vĩ đã dừng ở bên đường, xe kia vì né tránh xe ở đối diện nên đụng phải xe đã dừng lại. Cửa bên cạnh ghế lái đã hoàn toàn biến dạng.
Chu Gia Vĩ cũng bị thương, cẳng tay khuỷu tay đều có vết thương. Áo khoác ngoài bị rách một mảng lộ ra áo sơ mi đang có vết máu.
Tài xế xe bản tai không bị thương chút nào nhưng vẫn báo cảnh sát, báo bên bảo hiểm.
Tài xế xe bán tải đã nói chuyện điện thoại xong, đi tới gặp Chu Gia Vĩ, vừa nói xin lỗi vừa nói muốn giải quyết riêng. Khi bọn họ thương lượng, tôi nhìn về cốp xe phía sau. Khi xe rời đi tôi rõ ràng thấy được sợi chỉ đỏ buộc quanh con búp bê, nhưng hiện tại con búp bê kia lại không ở đuôi xe.
Không biết là vì va chạm khiến nắp cốp xe bị bật ra hay vì cốp xe sau vốn đã hỏng sẵn, nhưng lúc này nó đang mở ra một khe hở.
Tôi đi đến, mở cốp xe sau lên. Ở cốp xe sau có một thùng nước khoáng, còn có… con búp bê vải bị hỏng kia!
“Rầm!” một tiếng va chạm lớn. Ở mé đường bên này lại có một chiếc xe khác va vào xe bán tải. Tai nạn liên hoàn như vậy thỉnh thoảng cũng xảy ra trên đường, đặc biệt là những nơi vừa mới xảy ra tai nạn xe chưa kịp có biển cảnh báo hiện trường. Hơn nữa đường kia không rộng, xe kia sau va chạm lại lao tới xe Chu Gia Vĩ.