c chuyện lớn gì, chỉ mong được sống một cuộc sống bình an là được.
Thứ sáu, tôi hẹn chị Kim Tử đi mua sắm, tuy rằng bụng còn chưa lớn đến mức sắp sinh nhưng tốc độ trưởng thành của bé quả thật rất nhanh, cũng nên chuẩn bị sớm một chút.
Chị Kim Tử là người từng trải, có chị ấy giúp đỡ, rất nhanh đã liệt kê hết những đồ một em bé cần, sau đó chúng tôi cùng đến siêu thị nhi đồng.
Thứ sáu, trên đường cũng không quá nhiều người, vị trí đậu xe rất trống.
Đi vào siêu thị nhi đồng thì gặp dì, là vợ hiện tại của ba tôi, đang xách hai túi xách lớn. Dì ấy nhìn thấy tôi hơi sửng sốt, còn tôi thấy dì ấy cũng hơi sững lại có chút ngoài ý muốn. Lần trước khi tôi về nhà, bụng vẫn coi như còn chưa thấy rõ. Lúc này là một tháng sau, bụng đã không còn nhỏ.
Dì ấy mất một lúc mới hồi phục tinh thần, nói: “Khả Nhân, con… đây là mấy tháng?”
Tôi có thể nói chưa được 3 tháng sao? Cho nên tôi lựa chọn chuyển đề tài, không trả lời mà cười nói: “Dì à, tới mua quần áo cho Tiểu Kiệt sao? Năm nay trời ấm sớm, cũng nên mua quần áo mới.”
“Khả Nhân, con… dự tính ngày nào sinh? Con… với Khúc Thiên đã kết hôn chưa? Giấy phép sinh sẽ làm thế nào? Này… lần trước con về nhà dì còn tưởng bọn con sẽ bỏ đứa bé này.”
Hôn lễ của tôi, tôi chỉ nói với ba tôi, dì không biết. Chỉ là tôi ngạc nhiên khi dì lại nghĩ tới giấy phép sinh. Giấy phép sinh… nói thật, đúng là chúng tôi chưa tính tới. Chuyện này thật không dễ, tình hình của em bé rất khác lạ, hơn nữa thời gian quá ngắn, tôi cũng không nghĩ tới chuyện giấy phép sinh. Giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi cũng không có, thật sự tôi sẽ phải làm giấy đăng ký kết hôn với Khúc Thiên sao?
Tôi còn cười chưa nói lời nào thì dì đã nói tiếp: “Con vẫn nên tới nhà Khúc Thiên, bảo
chuẩn bị chút tiền cho các con làm giấy phép sinh*. Nếu không con sinh đứa bé này ra sẽ tính vào nhà chúng ta, đến lúc đó bị phạt tiền vài vạn tệ, con không có, không phải là sẽ do ba con trả sao? Dì nói thật với con, trong tay ba con hiện tại cũng không có bao nhiêu tiền. Đừng thấy ba con mở cửa hàng nhiều năm như vậy, gần đây ba con mới mua một căn hộ ở đường XX.” (Với chính sách 1 con, ở Trung Quốc cần có giấy phép sinh, những đứa trẻ sinh không giấy phép sẽ không được làm giấy khai sinh, sẽ không có bất cứ quyền công dân nào. Muốn làm giấy khai sinh sẽ bị phạt rất nặng.)
“Ba con mua nhà?” Tôi giật mình, chuyện này quả thật tôi không biết. Có điều suy nghĩ một cách cẩn thận, đường XX rất gần trường cấp 2 cấp 3. Tìm mua nhà ở đó là để cho Tiểu Kiệt tiện đi học sau này.
Tôi cười, nói: “Dì yên tâm, giấy phép sinh bọn con đã chuẩn bị rồi.” Tôi nói. Tôi không muốn dây dưa với dì ấy thêm. “Dì à, bọn con đi mua đồ đây. Hẹn gặp lại dì sau.” Nói xong tôi kéo chị Kim Tử đi vào bên trong.
Chị Kim Tử nghe cũng hiểu, tay vỗ lên lưng tôi, nói: “Đừng để ý tới loại phụ nữ này, kệ dì ta, em cứ sống cuộc sống của em. Chỉ là giấy phép sinh em sẽ làm thật sao? Không thể làm được đâu.”
“Không làm. Giấy đăng ký kết hôn bọn em còn không có. Cũng không thể tới Phán quan xin giấy phép sinh được.”
“Xin phán quan, ông ta chỉ biết trảo hồn, không phê giấy phép sinh cho quỷ thai được đâu. Được rồi, đừng nghĩ nữa, có xe rồi trước sau gì cũng có đường, đứa bé sinh ra, tung tăng nhảy nhót, hẳn cũng không dám trực tiếp ra tay.”