Bảo mẫu vừa vào cửa đã nói: “Khả Nhân à, cô cũng nên nói chồng mình đi. Tuy rằng người trẻ sẽ mê chơi, nhưng rốt cuộc em bé mới sinh chưa được mấy ngày mà anh ấy lại chạy ra ngoài như vậy. Sau này không thế được.”
Tôi cười cười với bảo mẫu, không nói gì. Tôi biết, Tổ Hàng không phải ham chơi mà không chăm em bé, anh ấy quả thật có chuyện phải làm. Con chúng tôi là đẻ non, tới ngày ước định của bọn họ còn chưa đến một tháng, còn có rất nhiều chuyện bọn họ phải làm.
Hơn 6 giờ anh ấy mới về nhà nhưng tới 11 giờ, anh ấy bế em bé đang ngủ, nói với tôi rằng anh ấy cần ra ngoài một chuyến, tới khoảng 3, 4 giờ mới có thể về nhà.
Tôi hỏi: “Anh đi làm gì thế?”
Tôi thấy vẻ mệt mỏi trên mặt anh ấy. Anh ấy đã rất mệt. Rất ít khi thấy được dáng vẻ này của anh ấy, mấy ngày nay nhất định anh ấy rất bận rộn.
“Có lẽ bọn anh đã tìm được cách giống như của Sầm Tổ Trạch, một người có thể hoàn thành Thất tinh trận pháp. Phải đi làm thực nghiệm, nếu thành công thì chỉ cần một mình anh đi hoàn thành trận pháp. Nếu không làm được thì Sầm Hằng phải tham gia mới được.”
Tôi gật đầu. Tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy. Để anh ấy cố gắng làm xong chuyện của chính mình đi.
Có con thì coi như không còn phân biệt ngày với đêm, nửa đêm con đói đòi ăn là bình thường.
Nửa đêm, bé đã ăn no, đang ngủ ngon. Bảo mẫu cũng ở giường bên cạnh ngủ rồi. Tôi không biết có phải là uống sữa nên nhanh đói hay là nhớ thương Tổ Hàng, dù sao cũng là không ngủ được. Dứt khoát rời khỏi giường, lấy một cốc sữa bò ấm, cầm sữa bò cùng một nén hương đi ra ban công.
Nén hương vẫn cắm lên quả táo, nhìn khói hương lượn lờ bay lên, lòng cũng chậm rãi tĩnh lại. Hiện tại Tổ Hàng đang làm gì? Bọn họ sẽ làm thế nào? Là biện pháp gì? Nếu thành công, một mình anh ấy đi thực hiện trận pháp phong bế, liệu có phải nguy hiểm sẽ càng lớn hơn không?
Lòng tôi có rất nhiều thắc mắc. Tôi không biết tôi hy vọng Tổ Hàng đi hoàn thành một mình để mọi người có được thêm một ít an toàn, chuyện này sẽ có ít sự hy sinh hơn. Hay là muốn mọi người cùng đi, ít nhất Tổ Hàng không phải làm một mình.
Tôi uống còn chưa xong sữa bò, từ phía sau truyền đến tiếng của Sầm Hằng: “Khả Nhân, sao cô lại ra gió vậy? Không phải nói sản phụ không nên ra gió sao? Đã vậy gió đêm còn rất lạnh.” Nói rồi anh ta kéo tôi vào trong phòng khách, rồi bật đèn lên. “Sao ngay cả đèn cô cũng không bật lên thế?”
“Sầm Hằng, anh có biết đêm nay Tổ Hàng đi đâu không?”
Sầm Hằng do dự một chút mới nói: “Biết, Linh Tử Tiểu Mạc có nói với tôi. Vốn dĩ tôi cũng phải đi nhưng bọn họ nói tôi đừng đi. Lỡ như bị bắt, bọn họ không phải công chức, cùng lắm là bị tạm giữ, nếu tôi đi mà bị bắt thì sẽ bị cách chức.”
“Bọn họ đi đâu?” Tôi hỏi.
Sầm Hằng nhìn
vào trong phòng thăm dò, tôi nói nhỏ: “Dì bảo mẫu ngủ rồi, nói đi.”
“Tới nhà tang lễ trộm thi thể.”
Khi tôi nghe được lời anh ta nói, toàn thân ngây ra một chút, vậy mà lại là đi trộm thi thể? “Bọn họ trộm thi thể làm gì?” Tôi cả kinh không khỏi cao giọng hỏi.
Nếu những lời này không phải do một cảnh sát là Sầm Hằng nói thì thật sự tôi sẽ không tin. Bọn họ vậy mà đi trộm thi thể. Tôi nghĩ loại chuyện này, dù hiện tại tôi không ở cữ thì bọn họ cũng sẽ không nói cho tôi. Hơn nữa không phải Tiểu Cảnh cũng ở đó sao? Chẳng lẽ muốn Tiểu Cảnh trông coi rồi tự trộm? Tuy rằng anh ta không phải là trông coi thi thể nhưng anh ta muốn vào ra nơi đó chắc chắn là rất dễ.
Sầm Hằng ra hiệu cho tôi im lặng, lo lắng nhìn vào trong phòng, lo dì bảo mẫu sẽ tỉnh lại. Nếu dì bảo mẫu biến chủ nhà mình đang làm là một kẻ đi trộm thi thể thì có lẽ dì ấy sẽ không trông em bé giúp chúng tôi nữ.
Tôi nói nhỏ lại: “Bọn họ cần thi thể làm gì?”
“Nói là cần bảy cái xác để bày trận. Như vậy chỉ cần một mình Sầm Tổ Hàng mang theo Điêu Long Đại Lương đi vào là được. Những người khác sẽ rút khỏi trận pháp, dùng thị thể để hoàn thành trận pháp. Cũng không biết đây là ý của ai, quả thật rất thông minh. Sao tôi lại cảm thấy lạnh thế nhỉ?”
Chuyện này hẳn Sầm Tổ Trạch nghĩ ra được, lúc trước hắn cũng đã làm như vậy sao? Hắn có thể làm được thì Tổ Hàng cũng có thể làm được. Chỉ là trong lòng tôi vẫn có rất nhiều nghi hoặc cùng lo lắng.
Đột nhiên cảm thấy, nếu hiện tại tôi không phải ở cữ thì tốt quá, tôi sẽ có thể đi theo bọn họ, ít nhất có thể thấy được Tổ Hàng, biết anh ấy bình an.
Khi Tổ Hàng về đến nhà, tôi còn chưa ngủ được, vẫn nằm trên giường nhìn con chúng tôi đang ngủ. Em bé còn nhỏ như vậy, khi ngủ rất an tĩnh, khiến tôi có ảo giác nó không còn thở, sợ rằng nó sẽ rời xa tôi. Tôi không thể không thi thoảng cúi người xuống, đưa mặt sát vào mặt em bé, cảm nhận được hơi thở yếu ớt như một chú mèo nhỏ mới thấy yên tâm.
Tổ Hàng vào phòng, thấy tôi đang áp sát vào mặt em bé, không khỏi nhíu mày: “Sao em lại chưa ngủ? Dì bảo mẫu nói em cứ như vậy sau này sẽ bị đau đầu đau lưng.”
Tôi thấy anh ấy về, lập tức quay sang phía anh ấy, kéo anh ấy đi ra khỏi phòng, nói nhỏ: “Sầm Hằng đã nói với em bọn anh đi làm gì. Anh… đừng chạm vào con, em sợ con…”
===