Tôi xoay người định kéo cửa ra cho mọi người cùng đi vào. Tôi biết, với năng lực của tôi thì tôi không cách nào đối phó được với Sầm Mai. Dù Tổ Hàng có ở nơi này nhưng thêm được một người cũng là tốt hơn một ít.
Nhưng khi tôi vừa xoay người thì cánh cửa tôi vừa tiến vào đã biến mất, chỉ còn màu đen, một màu đen hoàn toàn không thấy gì khác. “Không thể nào.” Tôi nói nhỏ. Tôi đi vào cửa cũng chỉ một bước. Linh Tử Kim Tử lúc ấy ở ngay cửa, cách tôi cũng chỉ một bước. Hơn nữa tôi biết, bọn họ nhìn thấy tôi vào, khi cánh cửa được mở ra thì bọn họ sẽ không đứng im mà nhìn. Chắc chắn bọn họ sẽ đi vào theo.
Nhưng hiện tại nơi này chỉ có màn đêm không biên giới, tôi vươn tay, trong bóng đêm không sờ được vào thứ gì.
Một không gian khác? Tôi nghĩ tới lời của chị Kim Tử vừa nói. Chị ấy nói, nếu Sầm Mai đã không có ý thức, đã hoàn toàn bị luyện hóa thì sẽ không thể biết lừa bế em bé đi. Mọi chuyện cô ta là đều chỉ là nghe theo ý của chủ nhân. Chủ nhân của cô ta chính là Ngụy Hoa, như vậy mệnh lệnh bế đứa bé đi cũng chính là của Ngụy Hoa. Mục đích của Ngụy Hoa chắc chắn không phải là bế con chúng tôi đi chỉ để chúng tôi đau lòng. Mục đích của hắn là gì?
Trong màn đen, dần dần ở nơi xa xuất hiện ánh sáng, ánh sáng rất mỏng manh nhưng vì bốn phía xung quanh đều là màu đen nên tôi vẫn quyết định đi về phía đó.
Nếu con tôi ở đây, Tổ Hàng ở đây thì tôi muốn đi tìm bọn họ.
“Con ơi! Con ơi! Tổ Hàng!” Tôi kêu lên giữa màn đen, đồng thời đi về phía ánh sáng kia. Dù biết rõ đây là kế của Ngụy Hoa thì tôi vẫn xông vào.
Càng ngày càng tiến lại gần nơi có ánh sáng, tôi dần dần có thể thấy được rõ ràng. Đó là một bờ sông. Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Tôi vẫn biết rất rõ mình ở phòng kho nhỏ của khách sạn, tôi đang tìm kiếm con của tôi cùng Tổ Hàng. Phòng kho nho nhỏ để đồ vật đó không thể có sông được.
Tuy rằng tôi thầm tự nhắc cho chính mình ở trong lòng như vậy nhưng khi tôi thấy người ở bờ sông thì tôi không có cách nào bình tĩnh.
Con sông nhỏ chảy róc rách, cây xanh hoa đỏ đầy thơ mộng. Mà ở trên bờ cỏ bên kia, Sầm Mai tựa vào lòng Tổ Hàng, Tổ Hàng cúi đầu nhìn đứa bé cô ta đang bế trong tay, nói: “Con của chúng ta, khi nào mới trưởng thành nhỉ?”
“Nhanh thôi, em bé chỉ chớp mắt là lớn.”
“Nhìn nó rất giống anh.”
“Phải, là một tiểu Tổ Hàng. Mẹ sẽ rất vui nếu chúng ta đưa con cùng đi gặp bọn họ.”
“Ừ, lát nữa tới nhà anh, anh nhất định sẽ bảo ba mẹ làm tiệc đầy tháng cho con của chúng ta. Tên nó là… Sầm… Sầm…”
“Từ từ nghĩ tên cũng được. Tổ Hàng, đồng ý với em, mặc kệ có chuyện gì
xảy ra thì chúng ta đều sẽ ở bên nhau, được không? Trái tim này là của anh, anh muốn thì cứ lấy đi.” Cô ta chỉ vào ngực mình.
Tổ Hàng cười bế em bé từ trong tay cô ta, nói: “Em nghĩ linh tinh gì thế. Chúng ta có con rồi, có thể không ở cùng nhau sao?”
Sẽ không! Tổ Hàng tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy. Tôi lấy tay bụm chặt miệng mình, không cho mình phát ra tiếng khóc. Con của tôi bị cô ta bế đi lại thành của cô ta. Chồng của tôi đi vào phòng để đồ này cũng lại thành của cô ta. Sầm Mai còn định muốn gì?
Tại sao Tổ Hàng lại như vậy? Chẳng lẽ anh ấy đang bị quỷ mê sao? Chẳng lẽ anh ấy không nhận ra chuyện này có nhiều sơ hở hay sao?
Tôi đi về phía bọn họ nhưng lại phát hiện ra tay của tôi, thân thể của tôi xuyên qua thân thể bọn họ. Tôi không giao tiếp với bọn họ được, thậm chí rõ ràng nhìn thấy Tổ Hàng ở bên cạnh tôi nhưng tôi lại không chạm vào anh ấy được. Trước đây chỉ có một lần tôi xuyên qua thân thể anh ấy.
Tôi hướng về phía bọn họ kêu lớn: “Tổ Hàng! Đó là con em! Là con của em!” Tôi duỗi tay muốn cướp lấy đứa bé nhưng lại phát hiện tay tôi cũng xuyên qua thân thể của bé.
Sao lại thế này? Bọn họ rõ ràng nói đứa bé này sẽ giống với những em bé bình thường, vì sao hiện tại tôi lại không thể chạm vào được.
“Tổ Hàng!” Tôi vừa khóc vừa kêu lên, “Tổ Hàng, anh nhìn em đi! Em đi tìm bọn anh. Đó là con của em, em không muốn cô ta bế con của em!”
Dù đã bật khóc nhưng hai người ở trước mặt tôi vẫn dựa vào nhau thân mật, trong lòng còn có em bé nho nhỏ đã ngủ say.
Tổ Hàng nói: “Mai, bờ sông gió lớn, em vừa mới sinh em bé chưa được đầy tháng, vẫn không nên ra gió nhiều. Chúng ta về nhà đi.”
“Không, ở đây với em ngắm cảnh bờ sông đi. Đã lâu rồi em không được thấy Sầm Gia thôn. Anh xem kìa, nhà chỗ kia là nhà anh. Giường nhỏ cho em bé anh đã làm xong chưa? Hay là để em bé ngủ cùng chúng ta? Tổ Hàng, con chúng ta ngủ trông thật sự rất đáng yêu.” Sầm Mai đưa tay tới muốn nhận lấy em bé.
“Được,” Tổ Hàng đáp, “Cứ để anh bế, thân thể em vẫn còn yếu. Về nhà bảo mẹ anh mổ gà tẩm bổ cho em.”
Tôi không biết đây là ảo cảnh của tôi hay là chuyện đã thật sự diễn ra. Suy nghĩ này vừa xuất hiện tôi đã lập tức gạt đi. Bởi vì em bé trong tay Tổ Hàng đang bế thật sự là con của tôi.
“Đi thôi.” Anh ấy nói. “Chúng ta cùng về đi. Anh sợ con bị trúng gió sẽ ốm. Con còn nhỏ như vậy ốm sẽ không tốt.”