“Linh Tử, cậu không phải nói.” Tổ Hàng nói đầy lạnh lùng, “Nếu tôi không ở đây, cậu còn có thể vừa đe dọa vừa dụ dỗ một chút. Tôi ở đây thì bọn họ sẽ không nghe lời anh nói.”
Cũng không phải vì Tổ Hàng là con cháu Sầm gia bọn họ, mà bởi vì Tổ Hàng là người giết bọn họ. Ở trước mặt hung thủ giết mình, sao bọn họ sẽ bỏ qua được? Sầm Tổ Hàng dùng bọn họ để phong bế mộ, hiện tại hẳn bọn họ cũng ước gì có thể dùng Tổ Hàng để phong bế mộ nơi này.
Tổ Hàng thắp một nén hương, đem hương ra cắm ở bên ngoài cửa từ đường. Thấy anh ấy đi ra, tôi lo lắng nói: “Tổ Hàng!” Nếu những quỷ kia nhào tới thì kiểu gì Tổ Hàng cũng sẽ bị thương.
Nhưng chị Kim Tử lại kéo tôi lại, nói nhỏ: “Cậu ta là đã luyện hóa, loại tiểu quỷ này sẽ không dám làm gì cậu ta. Chỉ cần đêm nay Sầm Mai không xuất hiện thì tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ rất lớn. À, có bao nhiêu quỷ tới?” Chị Kim Tử không nhìn được thấy quỷ.
Tổ Hàng nói với quỷ bên ngoài: “Đêm nay tôi tới là để phong bế mệ, đem mộ phía dưới phong lại, mọi chuyện đều sẽ kết thúc. Các ngươi cũng muốn tất cả chuyện này sẽ kết thúc chứ?”
Sầm Hằng ở bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Không biết ba mẹ tôi, ông bà tôi có trong đám quỷ kia không?”
Linh Tử đầy Sầm Hằng lên phía trước, nói: “Anh đi nói đi. Anh so với Sầm Tổ Hàng sẽ có sức thuyết phục hơn. Anh là người Sầm gia duy nhất, lại còn là đàn ông.”
Sầm Hằng cứ vậy bị đẩy ra. Tuy rõ ràng biết phía trước đều là thân thích nhưng Sầm Hằng vẫn lộ vẻ lo lắng. Ở tình huống này, nếu là tôi thì tôi cũng lo lắng kèm sợ hãi.
Sầm Hằng run run rẩy rẩy đi ra khỏi cửa mấy bước, sau đó nhắm mắt lại nói: “A, cháu… cháu là Sầm Hằng. Cháu… cháu còn chưa từng gặp ba mẹ cháu… Sau này cháu sẽ thường xuyên thắp hương đốt giấy tiền cho mọi người. Cháu… À… Đêm nay bọn cháu tới để làm chuyện tốt. Đều là thân thích, mong mọi người giúp đỡ, xin thương xót. Ngụy Hoa là kẻ xấu, mọi người đi trừng phạt hắn đi, hắn suýt chút nữa đã hại chết cháu, Sầm gia suýt chút nữa đã tuyệt hậu…”
Những quỷ ảnh ngoài cửa dần dần biến mất, Tổ Hàng cũng đi đến, vỗ vỗ lên vai của anh ta, nói: “Vừa rồi ba mẹ cậu cũng ở đây, lát nữa đi ra ngoài đó hãy thắp hương cho ba mẹ, nói mấy câu đi.”
“A a?” Lúc này anh ta mới mở mắt, sau đó thở dốc, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Làm cháu sợ muốn chết.” Sau đó vội sửa ngữ khí: “Chú thấy không, cháu cũng có ích mà. Đừng cả ngày khinh người nữa! Nếu không phải cháu thì dám quỷ kia có thể vẫn đeo bám ở đây. Còn nói không muốn để cháu tham gia, hiện tại nên thấy may mắn vì đã để cháu tham gia đi.”
Linh Tử đưa cho anh ta một bó
hương, nói: “Đi ra ngoài dâng hương cho cha mẹ anh đi. Bọn họ còn ở gần đây, đi theo nói với ba mẹ mấy câu.”
Lúc này Sầm Hằng lại lần nữa sợ ngây người. Để anh ta một mình đi ra khỏi từ đường, quả thật chân anh ta sắp mềm nhũn rồi.
Thấy bộ dáng của anh ta, Linh Tử nói: “Đi đi, một hồi mỗi người phải tự hành động. Nếu anh hiện tại còn không dám làm thì lát nữa anh càng thêm không dám ở một mình.”
Sầm Hằng nghe những lời này liền nhận bó hương, hít sâu một cái rồi đi ra ngoài.
Tôi có chút lo lắng, hỏi: “Bọn họ sẽ không làm thương tổn Sầm Hằng chứ?”
“Sẽ không. Bọn họ cũng đều biết Sầm Hằng là huyết mạch duy nhất của Sầm gia, hơn nữa khi đó Sầm Hằng vẫn chỉ là một đứa bé, nó không làm bất cứ chuyện gì khiến bọn họ bị thương tổn. Có câu nói là, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.” Tổ Hàng nói.
Chúng tôi ở trong từ đường nghe được tiếng khóc của Sầm Hằng, không biết là do sợ hãi hay do thương nhớ ba mẹ. Dù sao đến khi anh ta quay lại cũng đã gần 11 giờ.
Linh Tử cùng Tiểu Mạc khoác ba lô lên lưng, chuẩn bị đi ra ngoài. Nói: “Hãy chỉnh lại đồng hồ, ngay cả kim giây cũng phải chỉnh. 12 giờ, kém vài giây không sao nhưng đừng để kém hơn mười giây.”
Nói là Bắc Đẩu thất tinh nhưng thất tinh cũng không phải là trên một đường thẳng, cho nên phương hướng mọi người đi cũng không giống nhau. Ra khỏi cửa từ đường, Linh Tử ôm Tiểu Mạc, nói: “Lúc cần thiết cứ ra tay, cùng lắm em sẽ ngồi tù thay anh.”
“Yên tâm! Ngụy Hoa hay Sầm Tổ Trạch tới thì anh sẽ thiêu sạch, một chút manh mối cũng không còn. Không cần em phải ngồi tù giúp anh.”
Nói xong bọn họ đi về hai hướng khác nhau, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy ánh sáng của đèn pin.
Tiểu Cảnh cũng đeo ba lô lên lưng, vỗ vỗ vai Sầm Hằng, nói: “Tôi đưa cậu đi, đưa cậu tìm tới nơi rồi thì tôi sẽ đi về vị trí của tôi, vẫn kịp.”
Sầm Hằng không từ chối, cùng đi với Tiểu Cảnh ra ngoài. Tiểu Cảnh, con người này tuy nói không nhiều lắm nhưng tôi biết thắt lưng anh ta mang theo rất nhiều thứ.
Còn lại là vợ chồng Kim Tử. Chị Kim Tử vẫn đang uống một chai sữa bò, thấy tôi nhìn mình, chị ấy liền nói: “Vội gì chứ, chị đi ra ngoài chỉ cần mười phút là tìm tới được nơi.”
Chồng chị Kim Tử đẩy đẩy chị ấy: “Đi thôi, mọi người đều đi rồi, chúng ta ở đây thật khó coi.”
Hai người ồn ào đẩy đẩy rồi đi ra ngoài.