Tôi nhìn một lượt quanh ngôi nhà, thật đúng là không thể tin được, bên ngoài cũ kĩ rách nát nhưng bên trong lại trang trí rất đẹp. Nếu không nhìn cảnh quan bên ngoài mà chỉ nhìn bên trong căn nhà, tôi nhất định sẽ cho rằng đây là một ngôi nhà mới.
Sạch sẽ chỉnh tề, còn có phong cách rất hiện đại. Chỉ là khi tôi còn đang đánh giá, Khúc Thiên đã nói nhỏ bên tai tôi: “Ngôi nhà này chắc chắn có đồ vật không sạch sẽ. Lấy la bàn ra xem đi.”
“A? Sao lại thế được? Nhìn gọn gàng sạch sẽ, lại đầy ánh sáng thế này.”
“Chó rất mẫn cảm với chuyện này. Một căn nhà mà chó vừa tiến vào đã quay đầu chạy thì cơ bản không phải là một ngôi nhà tốt. Có lẽ chính là nhà có quỷ. Một số vùng nông thôn khi đi xem nhà luôn dắt cho theo là vì thế.”
Tôi giật mình, nhìn ngôi nhà này không hề giống những ngôi nhà ma chúng tôi từng đến xem. Không phải những ngôi nhà có vấn đề đều sẽ âm u ẩm ướt gì đó sao?
Tôi lấy ra la bàn, bắt đầu đo lường sơn hướng, đồng thời cũng đi khắp các góc nhìn xem có nơi nào có từ trường dị thường không. Có điều tôi một chút cũng không cảm thấy ngôi nhà này sẽ là nhà ma, không hề cảm nhận được cho nên tôi rất thoải mái không hề có áp lực tâm lý lớn. Nhưng khi tôi tới gần chiếc tủ lạnh kia thì thấy kim la bàn bắt đầu chìm xuống.
Điều này chứng tỏ nơi này có sự tham gia của âm linh. Kim la bàn lệch về phía nam hay phía bắc là khác nhau, cũng có ý nghĩa khác nhau. Nhưng kim chìm xuống thì tuyệt đối là có vấn đề.
Tôi nghĩ liệu có phải nhiễu động do tủ lạnh hay không? Tôi còn đang nghĩ ngợi thì Khúc Thiên đã rút phích điện của tủ lạnh ra.
Vợ thầy Tằng đang bày biện đồ ăn, liền nói: “Tủ lạnh đó là mới mua. Ăn cơm trước rồi hãy xem đi.”
Tủ lạnh rút điện rồi nhưng kim la bàn vẫn chìm xuống. Khúc Thiên nhìn tường phía sau tủ lạnh, vỗ vỗ vào, hỏi: “Thầy Tằng, sau tường này có gì đặc biệt không?”
Thầy Tằng đang bê bát đũa, nói: “Có tường kép, chủ nhà trước nói có làm một két nước ở bên trong, mỗi khi mất nước cũng sẽ dùng được mấy ngày.”
“Như vậy là két nước rất lớn?” Khúc Thiên gõ vào nhiều chỗ trên tường.
Còn tôi khi nghe đến có két nước, lông tơ liền dựng đứng hết lên. Két nước a, lần trước thầy cái két nước kia là đã tìm thấy một thi thể.
Khúc Thiên áp tai vào tường, gõ gõ lên tường, sau khi không thấy phản ứng gì liền nói với tôi:
“Dùng đồng tiền gõ vào tường đi.”
Đồng tiền là đồ của anh ấy nhưng anh ấy lại rất ít khi dùng, có lẽ nguyên nhân là do thể chất của anh ấy. Tôi nhận đồng tiền anh ấy đưa, một tay đỡ la bàn, một tay dùng đồng tiền gõ vào tường. Tôi chỉ nhẹ nhàng gõ vào tường vài cái, kim Thiên Trì* bỗng run rẩy dị thường.
*Kim Thiên Trì: La bàn phong thủy có một la bàn nhỏ bằng nước đặt ở giữa, có một kim chỉ nam nổi lên trên mặt nước, bàn này gọi là Thiên Trì.
Vợ thầy Tằng nhiệt tình tới mời chúng tôi ra ăn cơm trước. Khi đang ăn cơm, Khúc Thiên liền nói tường kia phải phá ra xem một chút. Vừa nghe phải phá tường, vợ thầy Tặng liền không vui, nói: “Vừa mới trang trí lại không lâu. Phá tường xong, đến lúc đó trang trí lại kiểu gì cũng khó coi.”
Thầy Tằng cũng có ý này, nhưng Khúc Thiên vẫn nói: “Nhất định phải phá ra xem. Em nghi ngờ bên trong có cái gì đó hay đồ vật nào đó không sạch sẽ. Hai người không phải nói sau khi đến đây ở vẫn luôn gặp xui xẻo sao? Nếu ở cùng với quỷ, có thể gặp may mới là lạ. Tìm thợ đến đập tường đi.” (Like page facbook.com/sant.gacsach để ủng hộ mình nhé <3)
Thấy bọn họ có vẻ do dự, Khúc Thiên nói: “Nếu không hai người cứ suy nghĩ mấy ngày, nếu đồng ý phá tường thì gọi em đến đây xem.”
Thầy Tằng đồng ý. Khi chúng tôi ra về, mới đi ra cửa đã nghe được tiếng vợ thầy Tằng trách móc chồng mình: “Anh đấy, đi mời người nào tới xem phong thủy không mời, lại mời hai học sinh? Anh không biết xấu hổ sao? Hiện tại thì hay rồi, đập tường đi, thì cái nhà này còn cần làm gì?”
Khi đi cùng Khúc Thiên xuống lầu, tôi nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự cảm thấy tường đó có vấn đề à?”
“Ừ.”
Nhà cũ, bên trong trùng tu dù rất đẹp thì bên ngoài vẫn rất xấu, ngay cả đèn hành lang cũng không có. Nơi này tôi lại không quen, khi đi xuống cầu thang phải đi rất chậm. Chợt cảm thấy một bàn tay lạnh nắm lấy bàn tay tôi, Khúc Thiên nói: “Đếm đi, đếm xem cầu thang nơi này có bao nhiêu bậc, như vậy thì sẽ không bị ngã. Bắt đầu đếm từ nơi này, một, hai, ba…”
Tôi nắm tay anh ấy, chợt mỉm cười trong bóng tối.